Ba người Phương Hoằng Hóa, Phương Thư Lương và Phương Thiên Hòa đều đã hoàn toàn ngây dại.
Tần Ninh chính là Hồn Vô Ngân? Đùa cái gì vậy? Phương Hoằng Hóa cười ha ha nói: “Tân công tử, đừng nói đùa như vậy, Vô
Ngân đại nhân, hắn... hắn đã tọa hóa từ lâu, hơn nữa... hắn vốn cũng chẳng có đệ đệ”.
Vừa dứt lời, Mục Huyền Thần lại nói: “Các ngươi đừng hiểu lầm, chữ đệ đệ này của ta cùng với những đệ đệ khác, hoàn toàn không giống nhau!”
Nói đến đây, Mục Huyền Thần nhìn ba người nói: “Các ngươi nghe huynh ấy nói đil”
Tần Ninh đi đến chỗ bồ đoàn đặt trước bài vị, cong gối quỳ xuống. “Ta đời này tên là Tân Ninh, đời trước, ở Thái Thần tiên vực, ta tên là Hồn Vô Ngân, trong Thái Thần tiên vực, sáng lập nên Thần Môn, thu nhận Cố Vân Kiếm
làm đệ tử!"
Tân Ninh nhìn ba người Phương Hoằng Hóa, Phương Thư Phương, Phương Thiên Hòa, nhất nhất kể lại mọi chuyện đã trải qua.
€ó rất nhiều chuyện, không hề khó để chứng thực.
Nhưng khi Tần Ninh nói xong, trong lòng Phương Hoằng Hóa, Phương Thư Lương, Phương Thiên Hòa vẫn rất khó để tiếp nhận chuyện này.
Nếu không phải Tần Ninh là huynh trưởng của Mục Huyền Thần, có lẽ ba người này đã trở mặt từ lâu.
Loại chuyện như vậy, sao có thể lấy ra để nói đùa?
Tân Ninh nhìn về phía ba người, không khỏi nói: “Năm đó, Phương tộc của các ngươi vốn là một đại tộc, sau này, ta sáng lập Thần Môn, phát triển lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3748607/chuong-10799.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.