Giọng nói của Nguyệt Minh Tây bỗng nhiên vang lên, quát: “Là người của Phương tộc!”
Tân Ninh lúc này, cúi người dựa gần sát người Nguyệt Minh Tây. Qua một hồi.
Tần Ninh nhìn Đại Hoàng, cười nói: “Người đừng có giết chết, để lại một hơi tàn!”
“Hiểu rồi”.
Đại Hoàng kêu lên ngao ngao, há miệng nuốt chửng Nguyệt Minh Tây vào. trong bụng.
Rất nhanh, Đại Hoàng cũng không nói nhiều nữa, đứng dậy lao thẳng về phía kẻ địch đánh giết.
Mà Tần Ninh đứng yên tại chỗ, cảm giác đầu óc đang quay mòng mòng.
Trên mặt đất, một mầm non phá đất chui lên, tiếp đó mầm cây này uốn lượn vặn vẹo biến thành một chiếc ghế dựa, trên ghế dựa còn có cả những đóa hoa đang bung nở phảng phất mùi hương thơm ngát.
Tiếp đó, một góc của ghế dựa, một gương mặt già nua được biến hóa ra, cười gian nói: “Tần gia mệt rồi, nghỉ ngơi chút đi!”
'Tần Ninh liếc mắt nhìn gương mặt già, không khỏi cười ni ngươi đúng là chu đáo”.
ão Thụ Quái,
Biến hóa ra chiếc ghế dựa, đương nhiên là Lão Thụ Quái.
Lão Thụ Quái cười he he nói: “Tân gia nói đùa, được phục vụ cho Tần gia, đương nhiên ta sẽ không chối từ!”
“Đừng nịnh nọt nữa, có thể lấy ra được bao nhiêu Tịnh Ma Tiên Đan thì còn phải xem ngươi có thể giết được bao nhiêu người, nịnh nọt cũng vô dụng”.
Lão Thụ Quái cười he he nói: “Lão hiểu, lão hiểu”.
Lúc này, cuộc chiến xung quanh vẫn đang tiếp diễn một cách ồn ào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3748602/chuong-10794.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.