"Trời ạ, hoa hòe hoa loẹt, rốt cuộc là thứ đồ gì vậy?"
Thần Tinh Dịch tò mò hỏi.
Diệp Nam Hiên cũng gãi gãi đầu.
Quả là loè loẹt, nhưng cho đến hiện tại vẫn không nhìn ra cái gì.
Lúc này, từng nhành liễu rủ bóng loáng chậm rãi bay lên.
Từng tia sáng rơi rớt trong đại điện, khiến toàn bộ đại điện thoạt nhìn như một chốn bồng lai tiên cảnh, tản ra đủ loại đủ dạng ánh sáng.
Thậm chí, trong mơ hồ còn có mùi thơm thoang thoảng tràn ngập.
Tần Ninh đứng bên trong đại điện, cẩn thận cảm nhận.
Cảm giác không nói nên lời.
Có vài phần vô cùng kỳ lạ.
Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên, Thần Tinh Dịch, Diệp Nam Hiên và Đại Hoàng cũng đang đánh giá những nguồn sáng như liễu rủ kia.
"Sư phụ, đây là thứ đồ chơi gì vậy?"
Diệp Nam Hiên hiếu kỳ hỏi.
"Nếu sư phụ ngươi biết thì nói từ lâu rồi, còn cần ngươi hỏi?"
Thời Thanh Trúc nhìn từng cành cây rủ xuống, cười nói: "Ta thấy hắn cũng chẳng nhìn ra".
Tần Ninh liếc mắt nhìn Thời Thanh Trúc.
"Đây là một gốc cây cổ thụ".
"Cổ thụ?"
"Thân cây đâu?"
Diệp Nam Hiên ngạc nhiên.
Tần Ninh lại cười nói: "Cái gì cũng bị ngươi nhìn ra, vậy uổng phí bao nhiêu sức lực của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3748330/chuong-10522.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.