"Nấu ngươi thành một bữa lẩu thịt cầy còn không kém nhiều lắm".
Diệp Nam Hiên sáp lại gần, cười hì hì nói: "Hương vị hẳn sẽ rất khá, dù thế nào chó ngươi cũng ăn thiên tài địa bảo mỗi ngày mà. Lần trước còn ăn nhiều Tịnh Ma Tiên Đan như vậy, thịt chó chắc chắn siêu thơm!"
"Gâu gâu gâu...", Đại Hoàng lập tức nhe răng trợn mắt, cắn về phía Diệp Nam Hiên.
Diệp Nam Hiên phản ứng lại, nhanh tay đóng cửa.
Răng rắc.
Răng nanh trong miệng Đại Hoàng cắn vào cánh cửa, cộm đau, làm Đại Hoàng gâu gâu loạn sủa.
Diệp Nam Hiên cười ha ha: "Ai bảo con chó chết ngươi ngày ngày chỉ biết cắn người".
"Đừng nhúc nhích!"
Đột nhiên, một giọng nói vang lên.
Diệp Nam Hiên quay đầu nhìn, chợt thấy Tần Ninh và Diệp Viên Viên đi tới.
"Sao vậy?"
"Sư phụ?"
"Ngươi tạm thời đừng nhúc nhích!"
Tần Ninh nhìn sau lưng Diệp Nam Hiên, thận trọng nói: "Hóa ra kỳ quái ở chỗ này!"
Nói xong, Tần Ninh tiến lên, kéo Diệp Nam Hiên ra, sau đó chậm rãi đóng lại hai cánh cửa.
Cửa điện đóng lại, cả tòa đại điện lập tức nhìn ảm đạm hơn không ít.
Nhưng giờ phút này, đằng sau hai cánh cửa hiện lên hai dấu vết hình nửa vòng tròn.
Dấu vết kia giống như bị lửa đốt thành, hoàn toàn đối xứng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3748329/chuong-10521.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.