Thật ra, Tần Ninh không có gì bất mãn với lòng đề phòng của Lý Uyển Thanh.
Cái gì mà ta cứu người, ngươi lại vô ơn đề phòng ta, Tần Ninh chưa từng có suy nghĩ như vậy.
Nghĩ lại khi ấy, hắn ở chung một chỗ với Ôn Ngọc Trạch, quả thật dễ khiến người ta hiểu lầm.
Hơn nữa... Lý Uyển Thanh cảnh giác hắn như vậy càng chứng minh rằng ở Tam Thanh tiên vực quả thật Dị tộc quá giả dối.
Theo như lời Lý Uyển Thanh nói, Thái Thanh tiên tông có người từng lọt vào cạm bẫy của lũ Dị tộc, thế là khiến cả Thái Thanh tiên tông tổn thất rất lớn.
Vả lại, nhiều năm qua Tần Ninh qua lại với Dị tộc khá nhiều nên cũng hiểu biết phần nào sự đáng ghét của Dị tộc.
Hôm nay, bốn người một chó ngồi bên bờ hồ ăn thịt uống rượu.
Tần Ninh nói: “Rốt cuộc Ôn Ngọc Trạch là ai, Thái Thanh tiên tông các ngươi cũng không không có thông tin gì sao?”
Bây giờ, lòng cảnh giác của Lý Uyển Thanh với ba người Tần Ninh đã thấp hơn nhiều.
Mười ngày qua, đúng là Tần Ninh dẫn Ôn Ngọc Trạch theo thật.
Nếu Tần Ninh là đồng bọn của Dị tộc thì đã sớm đuổi Ôn Ngọc Trạch về Cảnh Hỏa tộc rồi.
Lý Uyển Thanh đáp: “Ta cũng không biết, chỉ tuân lệnh làm việc thôi!”
“Mệnh lệnh của ai?”
“Tất nhiên là mệnh lệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3748142/chuong-10334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.