“Chết đi!”
Thiếu niên hừ, tay nắm chặt tung ra một quyền.
Một quyền kia rất đơn giản, thẳng vào mục tiêu.
Nhưng lực lượng nó mang theo cũng ẩn chứa tiên tắc vô tận, cô đọng không gian xung quanh.
Chỉ một thoáng qua.
Quả đấm của hắn ta nện thẳng vào người cao to vạm vỡ như ngọn núi kia, đánh người nọ tan tác.
Rồi thiếu niên lại thuận tay tung ra một trảo.
Trảo kia xé gió vọt tới mục tiêu.
Không gian chấn động dữ dội, bóng người trong sấm chớp đùng đoàng kia tanh bành, còn người cầm kiếm kia, sau khi dùng kiếm khí chẻ đôi bầu trời thì bay thẳng tới chỗ thiếu niên.
Rầm! Ầm ầm ầm! Chỉ trong chớp mắt, thế giới bên trong khung hình đã đổ sập.
Ba người cao lớn vĩ đại ấy tan biến thành mây khói.
Hình ảnh trở nên mờ ảo.
Mãi một lúc lâu sau mới yên ả trở lại.
Lúc này, cả người thiếu niên thấm đẫm máu, ánh mắt dõi về phía mấy người đứng trên mặt biển, thản nhiên nói: “Thần Môn làm việc, mời các Đế lui ra!”
Ngay khoảnh khắc ấy, trong lòng vài vị tiên đế run rẩy.
Ba người vừa bị đánh thành tro bụi tiêu tan trong thế gian kia tệ nhất phải là Tiên Đế.
Mấy vạn năm trước, ở tiên vực Thái Thần, Thần Môn phát triển, kiêu ngạo đứng trên đỉnh kim tự tháp.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3747916/chuong-10108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.