Ông ta lấy một miếng thịt, cắt thành từng miếng nhỏ đút cho mẹ mình ăn.
Tô Dương Đông xoay người lại, chỉ nhìn thấy đồ ăn trên bàn đã bị ba đứa con của mình chia nhau ăn hết.
“...”, “Ta vẫn còn”.
Tần Ninh lại lấy ra một ít đồ ăn nữa.
Lúc này Tô Dương Đông cũng không kiềm chế được, cầm lấy một miếng thịt trực tiếp cắn xuống.
Mùi thơm nức mũi.
Tô Dương Đông say mê trong đó.
Rất nhanh, canh thịt đã nấu xong, lão thái thái cũng uống hết một bát, nhìn qua có tinh thần hơn hẳn.
Sau khi người một nhà ăn no, chỉ cảm thấy, đây là bữa cơm ngon nhất mà bọn họ được ăn từ khi sinh ra đến nay! Tô Tinh không khỏi cười nói: “Trước kia ta cảm thấy xương cốt mà nương mang về từ yến hội mà đám tộc nhân U Cổ tộc tổ chức đã ngon lắm rồi, bây giờ xem ra đây mới là mỹ vị nhân gian!”
“Cảm ơn Tần đại nhân!”
Tô Nguyên và Tô Thác cũng vội vàng chắp tay cảm ơn.
Tô Dương Đông nhìn Tần Ninh, vội vàng nói: “Tần đại nhân, ngài muốn cứu… tất cả chúng ta?”
“Ừm...”, nghe thấy lời này, Tô Dương Đông nghiêm túc nói: “Chỉ sợ một mình ngài vẫn chưa đủ...”, “Trong khu vực thành tây có mấy vạn người, đều là những người tay trói gà không chặt, trong U Cổ tộc có rất nhiều cường giả, bọn họ thổi một hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3747848/chuong-10040.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.