Trên bốn cái giường.
Hai người ngồi ở cái giường bên phải.
Một nam một nữ.
Người đàn ông nhìn qua rất cao lớn, nhưng sắc mặt vàng như nến, râu ria xồm xàm, nhìn trông giống người tàn tật bị cuộc sống tra tấn.
Mà người phụ nữ bên cạnh có dáng người đẫy đà, da thịt nhìn qua có vẻ mịn màng, nhan sắc tầm trung, dáng vẻ khoảng hơn bốn mươi tuổi.
Hai người này chính là cha mẹ của Tô Tinh.
Trên cái giường thứ hai phía bên phải, ba người Tô Nguyên, Tô Tinh, Tô Thác ngồi cùng nhau.
Trên cái giường thứ hai bên trái là lão thái thái, trên giường thứ nhất là Tần Ninh ngồi.
Người một nhà mắt to trừng đôi mắt nhỏ nhìn nhau, thỉnh thoảng còn đánh giá Tần Ninh.
Sau khi cha mẹ Tô Tinh trở về, Tô Tinh đã giới thiệu về lai lịch của Tần Ninh.
Nhưng cho tới bây giờ, đôi vợ chồng này vẫn co quắp bất an, nhìn qua có vẻ rất sợ hãi.
“Thôi!”
Tần Ninh nắm chặt bàn tay lại, dáng vẻ khôi phục như lúc ban đầu.
Quần áo trắng, mái tóc dài buộc lên bằng ngọc phát, hai bên thái dương có hai sợi tóc rũ xuống.
Khuôn mặt tuấn tú, ngũ quan không tì vết, nhìn qua trông có vẻ vô cùng ôn hòa, vô cùng đẹp đẽ, khí chất nho nhã.
Tô Tinh thấy một màn như vậy, trong lòng run lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3747847/chuong-10039.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.