Nếu Tô Tinh dùng giọng điệu oán hận, tức giận, điên cuồng để nói ra những lời này, có lẽ Tần Ninh sẽ không tức giận nhiều đến như vậy.
Nhưng bây giờ, Tô Tinh dùng dáng vẻ đã tập mãi thành thói quen, có thể đạt được tự do cũng rất vui vẻ để nói ra những lời đó, điều này làm cho Tần Ninh biết... lời mà Tô Tinh nói chỉ là một bộ phận thôi.
Mấy vạn người sống trong Cổ Cửu thành, mỗi ngày không biết có bao nhiêu người bị tộc nhân U Cổ tộc tra tấn! “Dẫn ta đến nhà ngươi đi!”
Tần Ninh chậm rãi nói: “Ta sẽ ở trong này một khoảng thời gian, để tìm hiểu một chuyện”.
“Được”.
Tô Tinh chỉnh đốn lại quần áo, sau đó nhìn mấy thi thể trên mặt đất, chợt nhìn về phía Tần Ninh, quỳ xuống đất nói: “Đại nhân, nếu không xử lý đám thi thể này...”, “Ngươi đứng lên”.
Tần Ninh mở miệng, bàn tay vung lên, mấy thi thể trong hẻm hóa thành bột mịn.
Tô Tinh đứng dậy.
Tần Ninh tiếp tục nói: “Nói chuyện với ta không cần quỳ!”
Tô Tinh gãi đầu, áy náy nói: “Xin lỗi, đại nhân, ta... đã quen ...”, đây đã là động tác máy móc khắc ở trong đầu cô ấy rồi.
Nói chuyện với các nhân vật lớn của U Cổ tộc đều phải quỳ xuống.
Tần Ninh dẫn Tô Tinh rời khỏi con hẻm, đi lên trên đường lớn.
Những người qua lại trên đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3747844/chuong-10036.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.