Chương trước
Chương sau
 Huyền Tiên đỉnh phong mà thôi! So với Cửu Thiên Huyền Tiên ông ta thì không chỉ kém hơn một tí thôi đâu.

Thấy lão giả tóc bạc áo bạc thả ra khí thế đẩy lui mấy người trước mặt mình, Hạng Minh Chúc hừ lạnh một tiếng, bước ra lần nữa.  

 

Khí thế uy nghiêm mênh mông trong cơ thể ông ta bộc phát.  

 

Giờ phút này, trong ngoài toàn bộ Thái Ất tiên tông, tất cả mọi người đều cảm giác được một loại khí tức đáng sợ.  

 

Cửu Thiên Huyền Tiên! Dưới áp lực kinh khủng như vậy, tất cả mọi người đều cảm giác được lực lượng của mình bị cản trở.  

 

Lúc này cả người lão giả tóc bạc áo bạc cũng lảo đảo, nhìn Hạng Minh Chúc với dáng người mập mạp, trong mắt có vài phần tức giận.  

 

Dù cho ông ta là Huyền Tiên đỉnh phong, thế nhưng so sánh với Cửu Thiên Huyền Tiên, đúng là có chỗ không bằng.  

 

Hạng Minh Chúc nói lần thứ hai: "Bây giờ ta đang nói chuyện tử tế với các ngươi, thế nhưng... nếu các ngươi không biết tốt xấu, vậy kế tiếp ta cũng sẽ không nói chuyện ôn tồn thế này nữa đâu”.  

 

"Càn Khôn Điện đúng là tai to mặt lớn!"  

 

Đúng lúc này, lão giả tóc trắng áo trắng chậm rãi đi ra, nhìn về phía Hạng Minh Chúc, hờ hững nói: "Nơi này là Thái Ất tiên tông của ta, chứ không phải là Càn Khôn Điện của ngươi”.  

 

"Tần Ninh cung chủ là khách của Thái Ất tiên tông chúng ta, các ngươi hùng hổ đến Thái Ất tiên tông ta như vậy chỉ để mời khách quý của chúng ta, đúng là không thèm để Thái Ất tiên tông vào mắt!"  

 

Hạng Minh Chúc nhìn về phía lão giả tóc trắng áo trắng, cười lạnh nói: "Bạch Vân Vũ, ta biết năm đó ngươi rất bất phàm, bằng không lấy năng lực của ngươi, đời này tới Ngọc Tiên đã là cực hạn rồi, không có khả năng tới Huyền Tiên đỉnh phong!"  

 

"Đệ tử của ngươi đến từ Thần Môn, là Thái Tuế Thần Hồn Vô Ngân của Thần Môn, được mười hai tiên vực công nhận là Hồn Vũ Thiên Tôn, đúng là một vị nhân vật vô thượng!"  

 

"Thế nhưng...”, Hạng Minh Chúc chuyển đề tài, cười lạnh tiếp: "Ngươi phải biết rõ một điều, nếu năm đó không phải ngươi gặp may mắn, sao có thể cứu được Hồn Vô Ngân, thu hắn làm đệ tử?"  

 

"Tất cả những gì ngươi có được đều là Hồn Vô Ngân ban tặng”.  

 

"Thế nhưng... Nếu Thần Môn còn tồn tài, cho dù Thái Ất tiên tông của ngươi chỉ là một môn phái nhỏ ở biển Nam Thiên, cũng không ai dám động đến các ngươi, nhưng bây giờ, Hồn Vũ Thiên Tôn Hồn Vô Ngân đã bỏ mình từ lâu, Cửu Thiên Tuế Cố Vân Kiếm của Thần Môn cũng đã chết, Thần Môn đã không còn!"  

"Không ai phải kiêng dè chút quan hệ của lão già ngươi và Hồn Vô Ngân nữa!"  

 

Hạng Minh Chúc không sợ nói: "Đạo lý này, ngươi hẳn phải hiểu chứ?"  

 

Đa số người đều không biết năm đó Thái Ất tiên tông đã từ một thế lực nhỏ trong vùng biển Thái Ất dần dần vươn lên, trở thành bá chủ số một của vùng biển Thái Ất như thế nào.  

 


Thần Môn chiếm cả một tiên vực, ai mà không kiêng dè?  

 

Năm đó còn có người nói, Thái Tuế Thần Hồn Vô Ngân của Thần Môn đã là một vị Tiên Tôn đỉnh phong, mọc cánh thành tiên thành thần chỉ trong chớp mắt.  

Cũng có người nói thật ra đệ tử Cố Vân Kiếm của hắn cũng là Tiên Tôn vô địch, không người nào có thể so sánh được.  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.