Chương trước
Chương sau
 Các vị đệ tử cũng chắp tay chào rồi chia nhau ra đi gặp trưởng bối của mình.  

 

Còn Bạch Y Nhân đi vào nơi sâu nhất của Thái Ất tiên tông.  

 

Thái Ất tiên tông mênh mông rộng lớn, tiên khí vờn quanh, mây bay mơ mộng.  

 

Còn có cả những con tiên hạc uyển chuyển mỹ miều.  

 

Bạch Y Nhân chỉnh trang quần áo ở ngoài một sơn cốc rồi mới tiến vào trong.  

 

Bên trong sơn cốc, suối nhỏ lượn quanh, trời xanh mây trắng, ánh nắng ấm áp, nước chảy róc rách hiện lên vài phần lịch sự tao nhã.  

 

“Gia gia...”, Bạch Y Nhân gọi.  

 

Không ai đáp lời.  

 

“Gia gia?”  

 

Cô ta lại gọi thêm tiếng nữa, không ai đáp lại, thế là Bạch Y Nhân tiếp tục đi sâu vào trong sơn cốc.  

 

Cô ta đi từng bước từng bước một vào sâu bên trong sơn cốc, ở bên một cái ao nhỏ thấy một ông lão mặc quần áo trắng tinh, cả mái tóc dài lẫn chòm râu đều bạc phơ, trong tay ông ta cầm một cây gậy trúc như đang ngồi câu cá bên bờ ao.  

 

Thế nhưng vào lúc này, ông lão tóc trắng tưởng chừng như đang ngủ, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng ngáy khò khò.  

 

Thấy thế, Bạch Y Nhân không khỏi nở một nụ cười chua xót.  

 

“Gia gia!”  

 

Cô ta gọi một tiếng.  

 

Ông lão tóc trắng bừng tỉnh.  

 

“Ai đó?  

 

Cá hả?  

 

Cá mắc câu hả?”  

 

Ông lão sửng sốt nhìn quanh, thấy Bạch Y Nhân thì không khỏi mắng mỏ: “Con nhóc này, dọa gia gia hết hồn hà”.  

 

Bạch Y Nhân tiến lại bờ ao, vươn tay khuấy làn nước, nói: “Gia gia, người ngủ say quá nên mồi câu bị cá ăn sạch rồi.”  

 

Ông lão cười to nói: “Ta cũng chỉ chơi chơi chút giết thời gian thôi mà.”  

 

Nói xong, ông lão không khỏi bất ngờ khi thấy cháu gái nhà mình.  

 

“Nhập Ngọc sơ kỳ nhanh vậy mà đã tới Nhập Ngọc trung kỳ rồi à?”  

 

Ông lão rất ngạc nhiên bèn hỏi: “Tiểu Y Nhân, ngươi ăn bậy cái gì mà phát triển nhanh thế?”  

 

Nghe ông ta nói vậy, Bạch Y Nhân giận dữ nói: “Gia gia, thiên phú của ta vốn đâu có kém!”  

 

“Cho dù thiên phú tốt thì ngươi cũng không thể tiến bộ thần tốc như vậy!”  

 

Dứt lời, Bạch Y Nhân nhớ tới gì đó, không khỏi hỏi: “Gia gia, tiên nhưỡng Vô Ưu của người đâu rồi?”  

 

Oong... Bạch Y Nhân vừa dứt lời, mặt nước lay động nhấp nhô gợn sóng, thậm chí còn thoáng có một xu thế sắp bùng nổ.  

 

Bạch Y Nhân liếc mắt là biết đây là gia gia đang mất khống chế lực lượng.  

 

Gia gia cô ta vốn là một vị Huyền Tiên hùng mạnh, vậy mà lại có chuyện mất bình tĩnh hở?  

 

“Gia gia, người sao thế?”  

Bạch Y Nhân kinh ngạc nói: “Ta...”  

 

“Sao ngươi lại biết tiên nhưỡng Vô Ưu?  

 

Là phụ thân ngươi nói à?  

 

Hay là sư phụ ngươi?  

 

Hay là nhị gia gia của ngươi nói?”  

 

Bạch Vân Vũ quát hỏi ngay lập tức.  

 

Cả Thái Ất tiên tông người biết đến tiên nhưỡng Vô Ưu chỉ có nhị đệ của ông ta Bạch Vân Thiên, con trai Bạch Nguyên Thuần và đệ




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.