Mấy năm nay, nhị thúc càng ngày càng không bình thường, bây giờ, không phải là vì không thích nghi được với khí hậu nên bị điên luôn rồi đó chứ?
Người đàn ông trung niên cười ha hả rồi nói: “Ngự Linh Huyết Nguyên Kiếm đã nát, nhất định là Tần công tự đã thoát khỏi khốn cảnh rồi, ha ha ha ha...”, nghe thấy vậy, Thôn Tử Lang và Thôn Yêu Yêu đen mặt.
“Nhị thúc...”
“Sao nào?”
Thôn Yêu Yêu nhịn không được bèn nói: “Nhưng mà đã hơn tám ngàn năm trôi qua rồi đó!”
Tám ngàn năm! Gần tám ngàn năm lận đó! Bọn họ đều nghĩ rằng Tần Ninh sẽ xuất hiện sớm thôi.
Ở bên trong thời không Hiệp Phùng tám ngàn năm là coi như cho không tám ngàn năm rồi đó.
Người đàn ông trung niên bĩu môi: “Con thì biết cái gì? Còn sống mà đi ra được khỏi đó là tốt lắm rồi”.
“Chỉ là tám ngàn năm mà thôi!”
Sắc mặt Thôn Yêu Yêu lộ rõ vẻ kỳ quái: “Người cũng biết là đứa con trai này của Mục Thần Đế đại nhân có thể dùng tám ngàn năm để trở thành Cửu Thiên Huyền Tiên chứ, bây giờ có khi hắn vẫn còn là Thiên Tiên tam phẩm đó, người có biết như vậy sẽ làm tốn biết bao nhiêu thời gian không?”
“Hơn nữa... nếu để hắn biết được là bị người hãm hại, người cảm thấy... hắn sẽ không đánh cho người một trận sao?”
Vẻ mặt người đàn ông trung niên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3674104/chuong-9340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.