Vào giờ phút này, Quân Phụng Thiên cũng không biết là thiệt hay giả nữa.
Quân Phụng Thiên nhìn Tần Ninh một lát rồi nói: “Nếu như vẫn không có gì thay đổi, vậy thì chúng ta hãy đi theo hướng mũi kiếm chỉ!”
“Ừ”.
Kết quả là hai người bọn họ lại lên đường.
Trong thời gian đó, thế giới bên ngoài đã trải qua được một khoảng thời gian rất dài.
Nhưng mà đối với Tần Ninh và Quân Phụng Thiên mà nói, mọi thứ vẫn như cũ, chưa hề thay đổi.
Mặc kệ thế giới ngoài kia trôi qua bao nhiêu năm, hai người bọn họ ở trong này không cảm nhận được thời gian đang trôi qua.
Cứ như vậy quay trở về vị trí ban đầu, nhưng cũng không giống với chỗ cũ cho lắm.
Dù sao thì bọn họ cứ đi tiếp, đi tiếp mãi như thế.
Từng ngày trôi qua, từng năm trôi qua.
Bỗng nhiên.
Không biết rốt cuộc là tới được một ngày.
Tần Ninh nhìn thấy phía trước dường như có một chút ánh sáng le lói.
Là ảo giác sao?
Lúc này, Quân Phụng Thiên cũng nói: “Ca, có phải là có ánh sáng không vậy?”
Không phải ảo giác! Bỗng nhiên, tinh thần Tần Ninh tỉnh táo lại, hắn nói: “Cơ hội rời khỏi đây đã tới!”
Tinh thần Quân Phụng Thiên cũng phấn chấn lên.
Lúc ban đầu, vầng hào quang rất nhỏ, nhưng mà ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3674103/chuong-9339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.