Chương trước
Chương sau
Hơn mười bóng người đứng trên mảnh đất này.  

 

Vào giờ phút này, hơn mười vị nam nữ mặc trường bào màu đen thở hồng hộc, sắc mặt tái nhợt, hít từng hơi thật sâu, thỉnh thoảng còn nuốt thêm vài viên đan dược.  

 

Mười vị ngồi vây quanh mười đỉnh núi cao, trên mỗi đỉnh núi đều có một tế đàn.  

 

Mười ngọn núi này vây quanh một ngọn núi cao nghìn trượng.  

 

Trên đỉnh núi cao kia.  

 

Có một người đàn ông áo đen ngồi xếp bằng trên tế đàn, dưới chân ông ta là những ký hiệu vô tận đang chuyển động.  

 

“Con mẹ nó thật chứ!”  

 

Vào lúc này, người đàn ông thức tỉnh, rồi bỗng phun ra một ngụm máu tươi, ông ta quát lên: “Đám oắt con Viêm tộc và Vũ tộc kia, rốt cuộc chúng nó làm ăn kiểu gì vậy?”  

 

“Thời không Hiệp Phùng, vậy mà bọn họ còn có thể dẫn người vào được!”  

 

Mà đúng vào lúc này, bên cạnh sườn núi, vài bóng dáng bỗng tới gần.  

 

Bên trong đám người đó, rõ ràng là có hai huynh muội Thôn Tử Lang và Thôn Yêu Yêu.  

 

Thôn Yêu Yêu không nhịn được bèn nói: “Nhị thúc, người có làm được không đấy?”  

 

“Vô nghĩa, ta – nhị thúc của con tự mình ra tay, sao có thể thất bại được cơ chứ?”  

 

Người đàn ông trung niên có thân hình cao lớn vạm vỡ, khuôn mặt vuông vức, biểu cảm nghiêm nghị, nói với dáng vẻ ngập tràn sự tự tin: “Chỉ là một tên Cửu Thiên Huyền Tiên mà thôi, cho dù là một phần trăm thực lực của nhị thúc chiết xạ vào nơi đó thì cũng dễ như là trở bàn tay vậy!”  

 

Thôn Tử Lang cũng nói: “Nhị thúc, quan trọng là giúp cho Tần đại nhân đi ra...”  

 

“Yên tâm đi, cháu trai ngoan của ta!”  

 

Người đàn ông cười ha hả rồi nói: “Ta đã đưa Ngự Linh Huyết Nguyên Kiếm cho hắn rồi, ngược hướng với nơi mà mũi kiếm chỉ chính là đường chết, cần phải đi về hướng mũi kiếm chỉ mới có thể thoát khỏi hiểm cảnh được!”  

 

Nói tới đây, người đàn ông lại nhíu mày.  

 

“Sao vậy, nhị thúc?”  

 

Thôn Tử Lang và Thôn Yêu Yêu cũng cau mày.  

 

“Nhưng mà... trước đó, lúc mở đường hầm ra có gặp một số trục trặc, lực lượng chiết xạ của ta đã bị ảnh hưởng rất lớn, không biết bọn họ có nghe rõ lời mà ta nói không nữa...”, Thôn Tử Lang và Thôn Yêu Yêu nhìn nhau, bọn họ cau mày, trong lòng bỗng có một dự cảm xấu.  

“Năm đó, ta đã nói rồi, không nên để nhị thúc đi giải quyết!”  

 

Thôn Yêu Yêu bĩu môi: “Nhị thúc làm việc, không đáng tin một chút nào!”  

 

“Hả, con nha đầu này, con nói cái gì đó?”  

 

Người đàn ông trung niên ngay lập tức tỏ vẻ không vui, ông ta trừng mắt, vểnh râu rồi nói: “Nếu không phải vì con đi chậm thì có thể xảy ra việc này được sao?”  


 

“Xuỵt...”  

 

“Con, con, con...”  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.