Cơ thể của bọn họ nổ tung.
Hai vị Ngọc Tiên Viêm Tử Vân, Vũ Tồn Hóa và một vài vị Kim Tiên còn sống sót cơ bản là không chống lại nổi chưởng lực của người này, ngay lập tức bị đánh nát.
Quân Phụng Thiên trợn tròn hai mắt.
Như này… này, chạy gì nổi.
Chỉ cần giơ tay nhất chân là đã giết sạch Cửu Thiên Huyền Tiên, Huyền Tiên, Ngọc Tiên, Kim Tiên rồi, bóng người mờ ảo kia xuất hiện trước mặt Tần Ninh và Quân Phụng Thiên.
“Ta ta ta ta ta… nuốt nuốt nuốt nuốt nuốt… cỏ… mẹ… ngươi… ta ta ta…”, Quân Phụng Thiên bày ra vẻ cẩn trọng.
Rốt cuộc người này là thứ quỷ quái gì vậy?
“Đây đây đây… cầm cầm lấy…”, bóng dáng mờ ảo kia đưa tay ra, một thanh kiếm ngọc xuất hiện trong lòng bàn tay hắn ta, hắn ta đưa cho Tần Ninh.
“Hướng ngược ngược với… hướng… mũi kiếm… chỉ… là là… đường chết… đường sống… ngược lại lại… đi… ngược ngược ngược… lại…”, hắn ta vừa dứt lời, thanh kiếm rơi xuống, thân hình mờ ảo kia biến mất.
Đất trời quay về tĩnh lặng.
Tần Ninh nhận lấy thanh kiếm.
“Vô Ngân ca, chúng ta… tin hắn ta được không?”
Quân Phụng Thiên tỏ vẻ bất đắc dĩ.
“Xem ra người này tới để giúp chúng ta, nhưng không biết là ai!”
Tần Ninh cầm thanh kiếm ngọc kia, hắn nói: “Câu cuối cùng mà hắn ta nói là…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3674100/chuong-9336.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.