“Khả năng học tập của bọn họ thật đáng kinh ngạc”.
Thiên Bái Khánh thở dài: “Đáng tiếc, người của tiên giới không hiểu được sự đáng sợ của đám người này”.
“Những gia tộc và tông môn siêu cấp ở Đại La Thiên cảm thấy rằng bên trong gia tộc và tông môn của bọn họ có nhân vật cấp bậc Tiên Đế, Tiên Tôn trấn giữ, nên không hề biết sợ hãi!”
“Loại tự đại và cuồng vọng này, sớm muộn gì cũng có ngày khiến bọn họ ngã một cú đau điếng người”.
Cho dù Thiên Bái Khánh đã qua đời rồi nhưng mà trong lòng ông ta vẫn tràn ngập sự lo lắng.
Tần Ninh nhìn bức tường ngọc kia, híp mắt lại.
“Nếu bọn họ có thể đi vào bằng con đường này, vậy thì chẳng phải là... chúng ta cũng có thể đi ra ngoài từ đây hay sao?”
Nghe thấy thế, Khương Thái Vi lo lắng nắm lấy tay Tần Ninh.
Nàng thật sự lo rằng Tần Ninh sẽ nhảy vào.
Thiên Bái Khánh cũng cười khổ: “Khả năng này rất nhỏ, trước đây ta cũng thử qua rồi nhưng mà đã thất bại”.
“Phía sau bức tường ngọc này chính là một vùng trời vô định, ta không dám tiến vào quá sâu, lo lắng rằng sẽ bị cuốn vào trong đó, không thoát ra được”.
“Nhưng mà tốt nhất là không nên đi vào, nếu không sẽ có thể bị lạc ở trong đó, vĩnh viễn không thể đi ra được”.
Quân Phụng Thiên nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3674060/chuong-9296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.