Chương trước
Chương sau
 “Nhưng mà Khương Thiên Thần lại cưới Lâm Thanh Yên, là con gái của tông chủ Vô Cấu Tiên Tông, Lâm Vô Nhàn, hơn nữa tên này lại còn là anh em tốt với đứa con trai còn lại của Lâm Vô Nhàn là Lâm Thanh Huyễn”.  

 

“Khương tộc có Vô Cấu Tiên Tông làm đồng minh dẫn đến năm đấy Trùng Hư Tiên Tông cùng Chu tộc chỉ chiếm được chút lợi đã buộc phải dừng tay. Tuy nhiên, những năm gần đây, Khương Thiên Thần dẫn dắt Khương tộc ngày càng lớn mạnh, chút lợi lộc mà năm đấy hai bên ấy chiếm được đều đã phải phun ra thậm chí còn phải chủ động bù thêm rất nhiều….”, khu vực bá chủ cỡ này chiếm giữ hiển nhiên rất rộng lớn.  

 

Không nói đến những thành trì lớn mạnh, trong cả Đại Nhật tiên châu rộng lớn có rất nhiều núi non, sông ngòi, đều có mạch khoáng, tài nguyên tu luyện và đương nhiên đó đều là của các đại bá chủ.  

 

Không có tài nguyên, lấy gì để duy trì việc tu luyện của các tiên nhân trong hàng loạt tông môn gia tộc chứ?  

 

Trên thực tế, thực lực võ giả trong các đại tiên châu khác nhau là bởi vấn đề tài nguyên trong các đại tiên châu.  

 

Như Tử Vân tiên châu, thế lực bá chủ không ít nhưng lại hầu như không có Kim Tiên.  

 

Thế nhưng ba đại thế lực của Đại Nhật tiên châu lại có Kim Tiên tọa trấn, hơn nữa còn là lồ lộ bên ngoài.  

 

Đây là sự khác biệt của địa vực, trong một vài địa vực ở Đại Nhật tiên châu lại càng có tài nguyên tu luyện quý hiếm hơn.  

 

Địa linh nhân kiệt, lời này quả là không sai.  

 

Bọn họ đi thẳng một đường về phía đông, tới trước một dãy núi kéo dài mấy vạn dặm, Xương Khả Thiên đứng dậy, nhìn về phía Tần Ninh chắp tay nói: “Tần công tử, lão phu xin phép cáo từ trước”.  

 

Nơi này là ranh giới giữa Thiên Hỏa tông và Trảm Long tông.  

 

Bắc là Thiên Hỏa Tông, Nam là Trảm Long tông.  

 

Tần Ninh chắp tay.  

 

Xương Khả Thiên nói tiếp: “Ta định đem chuyện Tần công tử báo cho Tông chủ biết, có lẽ ít ngày nữa tông chủ sẽ đến Thiên Hỏa tông thăm hỏi”.  

 

Ngụy Hằng hừ nói: “Lão Xương, ngươi vẫn nên ít nói thì hơn, Tần công tử thích yên tĩnh”.  

 

Xương Khả Thiên liếc mắt sang Ngụy Hằng, không thèm phản ứng.  

 

Thích yên tĩnh sao?  

 

Mời một pho tượng phật tới Thiên Hỏa Tông phụng dưỡng, chắc mặt tông chủ Thiên Hỏa Tông tươi rói như nở hoa rồi còn gì! Sao Trảm Long Tông có thể bỏ qua cơ hội tuyệt vời như vậy chứ?  

 

Xương Khả Thiên dẫn theo đệ tử rời khỏi.  

 

Còn Ngụy Hằng dẫn đường cho Tần Ninh và Khương Thái Vi đi về phía bắc.  

 

Chưa tới ba ngày, một vùng núi non nguy nga lọt vào tầm mắt bọn họ.  

 

Núi non trải dài liên miên tới trăm dặm, Ngụy Hằng nhìn vào đấy một lúc, rồi đứng dậy, cười to nói: “Tần công tử, tới nơi rồi”.  

 

Mọi người đứng dậy, cúi đầu nhìn qua.  

 




 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.