Ngụy Hằng cười to nói.
Giữa bọn họ có đặt một cái bàn, bày biện trà cụ, hương thơm thoang thoảng tỏa ra.
“Giết người”.
Tần Ninh thản nhiên nói: “Phu nhân của ta năm ấy bị Khương tộc làm hại, lần này ta đến đây chính là để giết người của Khương tộc”.
Nghe Tần Ninh nói thế, bàn tay nâng tách trà của Ngụy Hằng khẽ run, nước ra rơi ra ngoài không ít.
Lần đầu tiên ông ta gặp người ngay thẳng đến vậy.
Không biết là do Tần Ninh thẳng thắn hay là không sợ nên mới nói ra mấy câu đáng sợ như vậy.
Tần Ninh cầm ấm trà, châm cho mình một ly, cười nói: “Xem ngươi sợ chưa kìa”.
Ngụy Hằng mỉm cười đầy xấu hổ.
Lúc này, Xương Khả Thiên bình tĩnh nói: “Tần công tử, Khương tộc chính là một trong tam đại bá chủ của Đại Nhật tiên châu”.
“Năm ấy, có thể nói Khương tộc đã đạt đến thời kỳ hưng thịnh nhất, nhưng tiếc thay trong tộc lại xảy ra nội chiến”.
“Mười hai vị thái thượng trưởng lão Kim Tiên đã chết hết mười mười, còn lại hai người, hơn nữa tộc trưởng cũng đã qua đời...”, nói tới đây, Xương Khả Thiên thở dài thường thượt.
Cho dù đã thương gân động cốt đến tình trạng này, nhưng Khương tộc vẫn giữ vững địa vị bá chủ của mình.
“Tuy chỉ còn hai vị thái thượng trưởng lão sống sót, nhưng Khương tộc vẫn rất mạnh, Khương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3673843/chuong-9079.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.