Chương trước
Chương sau
 "Cái đó…", thấy tất cả trưởng lão của Đan Tâm Cốc đều có mặt tại đây, Khương Thái Bạch lúng túng cười giả lả: "Thiên Kỳ Trì… hình như hỏng rồi...", khi hắn ta thốt câu này lên, mười mấy vị trưởng lão đều sửng sốt.  

 

Nhưng ngay sau đó, ai nấy cũng tỏ ra điềm nhiên như không.  

 

Hỏng rồi à?  

 

Hỏng thì hỏng đi! Bọn họ cũng không trông chờ gì vào Thiên Kỳ Trì nữa.  

 

Thiên Kỳ Trì có quan trọng cách mấy thì liệu nó có thể bồi dưỡng cho Đan Tâm Cốc một vị tiên đan sư lục phẩm không?  

 

Không thể! Nhưng Tần Ninh có thể! Ngược lại, khi Thiên Kỳ Trì đã bị hư hại thật, Tần Ninh sẽ cảm thấy áy náy với Đan Tâm Cốc, từ đó sẽ đền đáp cho Đan Tâm Cốc ích lợi lớn hơn! Hoàn toàn thỏa đáng! "Không sao, không sao…”, một vị đan sư già vội vàng nói: "Hỏng rồi thì kệ nó. Hằng năm Đan Tâm Cốc bọn ta  phải tốn một lượng thiên tài địa bảo khổng lồ để duy trì công hiệu thần kỳ của Thiên Kỳ Trì, hỏng thì cũng chẳng sao".  

 

"Đúng đó, đúng đó..." "Ngô lão nói chí lý…", thấy cảnh tượng này, Khương Thái Bạch ngây ra như phỗng.  

 

Lúc trước mấy lão già này thấy bọn họ vào Thiên Kỳ Trì là giãy đành đạch lên như cha mẹ chết, hôm nay lại tỏ ra chẳng để bụng chút nào là sao?  

 

Chuyện này... Sao cua gắt thế?  

 

Đêm đó, trong sơn cốc.  

 

Kỳ Tư Hàn, Khương Thái Vi, Khương Thái Bạch, Tần Ninh và Trần Nhất Mặc đều có mặt ở đây.  

 

Những ngày qua, có thể nói Đan Tâm Cốc đã chuẩn bị rượu và thức ăn tốt nhất để chiêu đãi bọn họ.  

 

Kỳ Tư Hàn mở miệng nói: "Tử Phủ đã đi đời nhà ma, ta cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ thành lập một Tử Phủ mới, cứ hợp nhất bọn họ với Đan Tâm Cốc đi!"  

 

Khương Thái Vi lập tức dặn dò: "Vậy Tư Hàn thúc, người phải thúc bọn họ, đừng xảy ra tranh chấp với người của Đan Tâm Cốc nhé".  

 

"Ừm, ta biết mà".  

 

Bầu không khí bỗng chìm vào im lặng.  

 

Tần Ninh lên tiếng: "Khi nào Cung Lưu trở thành tiên đan sư lục phẩm, ta sẽ đưa Thái Vi đi Đại Nhật tiên châu!"  

 

Ơ?  

 

Trần Nhất Mặc sửng sốt.  


 

"Ngươi không được...", Tần Ninh thẳng thừng nói: "Ta tưởng ngươi cùng lắm là khôi phục về dáng vẻ ba mươi, bốn mươi tuổi thôi, nhưng dáng vẻ bây giờ của ngươi… Những kẻ quen thuộc với ngươi năm xưa trong Khương tộc sẽ nhận ra ngươi ngay".  

 

Khương Thái Bạch siết chặt nắm đấm, nói: "Khương Thiên Thần… Ta muốn đích thân giết hắn".  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.