Chương trước
Chương sau
Khương Thái Bạch không hề nao núng.  

 

Đem đệ ra thí nghiệm?  

 

Cố mà đâm súng vào ấy hả?  

 

Một hình ảnh không thể nói thành lời hiện lên trong đầu một cách chóng vánh, Khương Thái Vi không khỏi rùng mình.  

 

Suốt mười mấy ngày qua, lúc nào nàng ấy cũng dính chung một chỗ với Tần Ninh, chuyện hoan ái như mở ra trước mắt nàng ấy một thế giới mới khiến Khương Thái Vi cảm thấy đầu óc mình cứ đen tối thế nào.  

 

Có điều mỗi lần nhớ lại, nàng ấy cũng thấy ngọt ngào quá đỗi.  

 

Một bên khác, Tần Ninh đang thong thả đi dạo trong Đan Tâm Cốc... Trong Đan Tâm Cốc khổng lồ này, đâu đâu cũng thấy ruộng thuốc bạt ngàn trồng đủ loại tiên thảo và tiên dược.  

 

Khi Tần Ninh đi ngang qua một nơi bên ngoài sơn cốc, hắn nghe thấy bên trong truyền ra tiếng huyên náo, dường như rất nhiều người đang tụ tập trong đó.  

 

Tần Ninh đi vào sơn cốc, thấy mấy bóng người đang đứng trên một cái bục cao ở chính giữa tòa sơn cốc này.  

 

Xung quanh bục cao là đám đệ tử Đan Tâm Cốc xúm lại.  

 

Lúc này, học trò cưng của hắn - Trần Nhất Mặc - đang đứng trên bục cao.  

 

Trần Nhất Mặc mặc một bộ bào phục dành cho đan sư màu trắng, cột mái tóc dài lên, đang chắp tay đứng giữa lôi đài nhìn xung quanh.  

 

"Nào, hôm nay chúng ta tiếp tục luận đạo!"  

 

Trần Nhất Mặc lên tiếng: "Chư vị đệ tử Đan Tâm Cốc, chỉ cần là tiên đan sư từ nhất phẩm đến tứ phẩm, chưa đến tiên đan sư ngũ phẩm thì cứ việc lên đây luận đạo với Trần Nhất Mặc ta!"  

 

"Nếu ta thua, ta bằng lòng ở lại Đan Tâm Cốc trăm năm và luyện đan cho Đan Tâm Cốc, không lấy một xu nào!"  

 

"Nếu ta thắng, cũng không cần mọi người làm gì, chỉ là sau này nhỡ có gặp Trần Nhất Mặc ta thì gọi ta một tiếng Trần đại sư là được!"  

 

Thấy dáng vẻ gợi đòn đó của Trần Nhất Mặc, các đệ tử Đan Tâm Cốc đang đứng xung quanh đều chỉ ước gì có thể bay lên lôi đài và tẩn hắn ta một trận tơi tả.  

 

Những ngày qua, suốt ngày Trần Nhất Mặc cứ ngồi luận đạo với vô số đan sư Đan Tâm Cốc tại lôi đài này.  

 

Từ trưởng lão Đan Tâm Cốc đến những đệ tử vừa nhập môn của Đan Tâm Cốc.  

 

Hễ ai lên lôi đài, hắn ta sẽ ngay lập tức bác bỏ lý luận của đối phương đến khi người đó á khẩu, phải khiến đối phương gọi mình là Trần đại sư mới thôi.  

 

Không một ai biết lý do tại sao người này cố chấp với danh hiệu Trần đại sư như thế.  

 

Tuy nhiên, đây là nơi tụ hội những tiên đan sư mạnh nhất trên địa bản Tử Vân Tiên châu, vậy mà đến tận bây giờ vẫn chưa có người nào luận đạo hơn được Trần Nhất Mặc.  

 

Chuyện này thực sự vô cùng nhục nhã.  

 

Thậm chí việc này đã truyền đến tai các trưởng lão đứng đầu Đan Tâm Cốc, tất cả các vị trưởng lão đồng loạt hạ lệnh nhất định phải thắng Trần Nhất Mặc.  

 

Nếu không thì mặt mũi của Đan Tâm Cốc biết để ở đâu đây?  

 




 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.