Chương trước
Chương sau
Tiếng ầm ầm vang lên bên tai không dứt.  

 

Cột sáng màu tím bay vút lên trời, bộc phát ra sát khí khiến người ta run rẩy.  

 

“Cái gì thế?”  

 

“Ông trùm Kim Tiên lánh đời của Tử Phủ à?”  

 

“Nếu đúng là vậy thì tại sao đến bây giờ mới xuất hiện?”  

 

Tất cả mọi người đều không hiểu lý do.  

 

Lúc này, Kỳ Ngọc Hủ đang điều khiển ba cột sáng, dường như điều đó đã hao hết toàn bộ sức lực của ông ta.  

 

Ông ta tựa vào lồng ngực của phu nhân mình với sắc mặt trắng bệch.  

 

Cuối cùng thứ đang bay lên trong các cột sáng cũng dần dần hiện rõ.  

 

Đó là ba cái lồng sắt.  

 

Lồng sắt vuông vức, được chế tạo từ loại sắt màu tím chứ không phải sắt thông thường, thậm chí chúng còn đang bốc lửa.  

 

“Tử Lôi Nguyên Thiết!”  

 

Có người nhận ra tên của loại sắt màu tím kia, thốt lên: “Thần thiết để chế tạo pháp khí Kim Tiên trong lời đồn!”  

 

Tử Lôi Nguyên Thiết thật sự là thần thiết! Loại sắt này được tìm thấy trong mỏ sắt, và đây phải là mỏ sắt được trải qua sự nung luyện của dung nham và sự đánh bóng của tiên lôi trên trời.  

 

Rất nhiều mỏ sắt đã bị phá hủy dưới sự nung luyện này, còn những mỏ sắt nào tồn tại được thì vụn sắt sẽ được lột xác, thu gom lại, tụ tập thành các khối Tử Lôi Nguyên Thiết vô cùng mạnh mẽ.  

 

Dù chỉ là một khối thôi cũng có giá trị cao ngất ngưởng.  

 

Tuy nhiên, ba cái lồng sắt trước mắt, mỗi lồng sắt đều cao chín trượng, chỉ cần một lồng sắt thôi cũng đủ để khiến các thế lực đại bá chủ điên cuồng.  

 

Ba người bị giam cầm trong lồng sắt sẽ là sự tồn tại thế nào?  

 

Tử Phủ đang âm thầm che giấu bí mật động trời gì! Lúc này, Kỳ Ngọc Hủ đứng ở bên cạnh ba cái lồng sắt với gương mặt tái nhợt.  

 

Trong lồng sắt là ba người mặc bào phục rách bươm, nhếch nhác, mái tóc dài rối bời che lộn xộn trên mặt làm người ta những tưởng bọn họ là ăn mày.  

 

“Khà khà khà... Nóng quá, sao lại nóng thế này...”, một tiếng người quái lạ vang lên, một người đàn ông tóc dài ngang hông trong một cái lồng sắt cúi đầu, cười khúc khích hỏi.  

 

“Lão Dương Tử, ngươi cười cái quái gì thế?”  

 

Nhưng khi nghe thấy giọng nói ấy, cơ thể già cỗi của Khương Thái Vi ở phía trước bỗng giật mình, bà ta run rẩy nói: “Tư Hàn thúc...”, nghe thấy xưng hô này, người đàn ông gầy gò kia cứng đờ, lấy hai tay vén tóc trước mặt mình ra để lộ một đôi mắt vẩn đục và nhìn xuống dưới.  

 

Ông ta nhìn chằm chằm vào Khương Thái Vi cả buổi, chẳng hiểu sao ánh mắt lại có phần hoang mang.  

“Tư Hàn thúc, là thúc thật rồi!” 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.