Chương trước
Chương sau
"Nghe nói tất cả các đại thế lực bá chủ đều có ông trùm Kim Tiên tồn tại, trong Tử Phủ chắc hẳn cũng có chứ nhỉ? Nhưng chuyện đến nước này rồi mà Kim Tiên vẫn chưa xuất hiện, lẽ nào kẻ đó muốn trơ mắt nhìn Tử Phủ bị xóa sổ?"  

 

Câu này vừa cất lên, vẻ mặt của Kỳ Ngọc Hủ càng lạnh lùng hơn.  

 

Liễu Phù Anh đứng cạnh phu quân cũng không nói một lời.  

 

Hai phu phụ nhìn bao quát Tử Phủ, biển dung nham, tiếng kêu thảm thiết và đau đớn của các đệ tử, thi thể của hầu hết các đệ tử trong sơn môn.  

 

"Phu quân..." "Phù Anh!"  

 

Kỳ Ngọc Hủ nói thẳng: "Nàng đi đi!"  

 

"Không phu quân, dù có chết ta cũng muốn chết cùng chàng!"  

 

Vẻ mặt Liễu Phù Anh vô cùng xót xa.  

 

Kỳ Ngọc Hủ thở hắt ra, nhỏ giọng nạt: "Ta phải mời ba vị kia ra đã! Hôm nay, dù Tử Phủ có bị xóa sổ thì Tần Ninh cũng phải chết, nàng không được chết tại đây nghe chưa!"  

 

Vừa nghe thấy câu này, mặt mày Liễu Phù Anh tái mét ngay.  

 

“Không thể được đâu phu quân!”  

 

“Chuyện đã đến nước này rồi, không có gì là không thể!”  

 

Kỳ Ngọc Hủ nói tiếp: “Kiếp này nên duyên vợ chồng với nàng, ta cực kỳ hạnh phúc”.  

 

Lòng Liễu Phù Anh ngập trong sự đau khổ tột cùng.  

 

“Có lẽ ta phải đi Thiên Diễn tiên châu một chuyến”.  

 

“Đừng làm vậy!”  

 

Kỳ Ngọc Hủ hừ lạnh: “Dù có chết thì Kỳ Ngọc Hủ ta đây cũng không muốn cầu xin bất cứ kẻ nào trong Liễu tộc đâu”.  

 

Trong phút chốc, Liễu Phù Anh cứng họng.  

 

Rõ ràng hôm nay Tần Ninh tới đây vì chuyện bọn họ bán đứng Khương Thái Vi và Khương Thái Bạch năm xưa, nhưng mối thù này phải kiếm người của Khương tộc, Vô Cấu Tiên Tông mà báo chứ! Nhìn Tần Ninh, Liễu Phù Anh quát tháo: “Tần Ninh, thủ phạm đã hãm hại Khương Thái Vi, Khương Thái Bạch là là cha con Khương Vân Tùng, Khương Thiên Thần của Khương tộc, Khương Văn Thành và Khương Văn Uyên trong mười hai trưởng lão của Khương tộc, là Vô Cấu Tiên Tông, không liên quan gì tới Tử Phủ ta cả, đừng diệt cả sơn môn của ta!”  

 

Nghe vậy, Tần Ninh bật cười.  

 

“Vô Cấu Tiên Tông và Khương tộc là hung thủ chủ yếu, còn Tử Phủ là đồng lõa!”  

 

“Hôm nay, ta tiêu diệt Tử Phủ không phải chỉ vì các ngươi là đồng lõa. Nếu chỉ là Khương Thái Vi và Khương Thái Vi xin viện trợ từ Tử Phủ, Tử Phủ thuận nước đẩy thuyền cứu họ rồi tố giác họ thì ta đã không có ý định diệt trừ Tử Phủ rồi”.  

 

“Điều đáng hận là Khương Thái Vi có ơn với các ngươi mà các ngươi lại lấy oán báo ơn!”  

 

Tần Ninh siết chặt hai tay, dung nham cuồn cuộn lại sôi trào lần nữa. Dù có là cường giả Linh Tiên, Địa Tiên thì cũng không thể chống đỡ nổi.  

 

“Nếu ngươi cứ khăng khăng như vậy thì bổn tọa sẽ cho ngươi toại nguyện!”  

 

Giờ phút này, Kỳ Ngọc Hủ vỗ tay một cái rồi đột nhiên dang hai tay ra, ba chiếc lệnh bài màu tím xuất hiện giữa hai tay.  

 

Sau khi lệnh bài tím hiện ra, Kỳ Ngọc Hủ rên lên một tiếng rồi phun những ngụm máu tươi màu vàng ra.  

 

Ông ta vốn có cảnh giới Thiên Tiên cửu phẩm, chỉ còn chút nữa sẽ đến Kim Tiên.  

 

Thậm chí, ngũ tạng lục phủ trong cơ thể ông ta đã bắt đầu thay đổi theo hướng Kim Thể của Kim Tiên.  

 

Chưa đến một trăm năm nữa, ông ta sẽ trở thành Kim Tiên.  

 

Nhưng cuộc đời của ông ta đến đây là chấm dứt.  

 

Sau khi máu vàng được phun ra, khí tức toàn thân Kỳ Ngọc Hủ lập tức trở nên uể oải gấp mấy lần, Liễu Phù Anh phải đỡ thì ông ta mới đứng vững được.  

 

Vào lúc này, ba chiếc lệnh bài màu tím kia đồng loạt rơi xuống Tử Phủ đang bị dung nham bao trùm rồi biến mất tăm.  

 

Tuy nhiên, ngay sau đó.  

 




 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.