Thấy Tần Ninh tỉnh lại, Khương Thái Bạch mới thở phào nhẹ nhõm.
“Vô Ngân đại nhân, để tỷ tỷ thức tỉnh, có cần dùng một ít thiên tài địa bảo để nuôi dưỡng không ạ?”
Khương Thái Bạch dò hỏi.
“Không cần đâu”.
Tần Ninh gọn gàng, dứt khoát: “Không cần làm gì cả, chỉ cần im lặng chờ đợi, chờ chính nàng ấy tỉnh lại, nếu không sẽ tạo thành ảnh hưởng lớn cho nàng ấy”.
Khương Thái Bạch lại hỏi: “Vậy chín người ngoài kia… có cần giết hay không?”
Nghe thấy vậy, Tần Ninh cau mày.
Khương Thái Bạch biết mình vừa nói sai, ông ta cúi đầu.
“Đưa bọn họ tới đây đi!”
Tần Ninh chậm rãi nói: “Chúng ta phải nghỉ ngơi ở đây vài chục năm tới một trăm năm, ngôi mộ này có cấu tạo đặc biệt, chắc là cũng có nơi thích hợp cho việc tu luyện chứ nhỉ?”
“Có, có, có, năm xưa, bọn ta rời khỏi nhà họ Khương ở Đại Nhật tiên châu, mang theo rất nhiều thứ”.
“Ừ, sau này từ từ kể”.
Tần Ninh gật đầu: “Đi dẫn bọn họ tới đây đi”.
“Vâng”.
“Khoan đã!”
Tần Ninh lại nói: “Chuyện ta là Hồn Vũ Thiên Tôn Hồn Vô Ngân, bọn họ cũng không biết, mà nay lại có người muốn giết ta, cho nên tạm thời, ở trước mặt người khác, ngươi gọi ta là Tần công tử hoặc là Tần tiên sinh”.
“Bởi vì ta cứu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3673668/chuong-8904.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.