Tần Ninh từ từ đứng dậy, hắn bỗng nhiên chao đảo rồi ngã xuống đất.
“Vô Ngân tiên sinh!”
Khương Thái Bạch vội tiến lên đỡ Tần Ninh.
“Người… người sao rồi?”
Tần Ninh khoát tay: “Còn chịu đựng được”.
“Vậy còn tỷ tỷ…”
“Chờ!”
Tần Ninh nói thẳng: “Trong cơ thể nàng ấy còn có một sợi hồn phách vẫn chưa tiêu tan, nếu đợi thêm một trăm năm nữa thì nó sẽ trở về với cát bụi”.
“Ta sử dụng bí thuật để đưa sinh cơ vào trong cơ thể nàng ấy, nhưng mà vì đã ngủ sâu hơn mấy vạn năm nên không thể tỉnh lại một cách dễ dàng như vậy được”.
“Tiếp tục chờ đợi ở nơi này”.
Khương Thái Bạch nghe thấy vậy, vội gật đầu.
“Nếu nàng ấy tỉnh…”
Tần Ninh chậm rãi nói: “Đừng nhắc tới việc này”.
“Ta… Ta biết rồi…”, Khương Thái Bạch nhìn dáng vẻ của Tần Ninh, ông ta biết Tần Ninh đã phải trả một cái giá rất đắt.
Giá đắt, quả thật quá đắt.
Mười tám vạn năm tuổi thọ đã bị thiêu sạch.
Lúc còn ở Thượng Tam Thiên, là Hư Tiên chân chính, tuổi thọ của hắn cũng chỉ có ba mươi vạn năm.
Đương nhiên đây là tuổi thọ nguyên thủy của hắn.
Cuộc đời mỗi võ giả đều khác nhau, không ai giống ai.
Ví dụ như mắc kẹt ở một cảnh giới ngàn năm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3673667/chuong-8903.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.