Chương trước
Chương sau
 Thạch Cảm Đương khom người nói: “Vâng”.  

 

Chẳng qua là vừa dứt lời, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Tạ Thanh.  

 

"Tên nhóc kia, ngươi làm gì vậy?"  

 

Nghe Tạ Thanh hỏi như vậy, Thạch Cảm Đương không nhịn được nói: "Người thật sự là... Thần Long?  

 

Rồng trong truyền thuyết?"  

 

"Dĩ nhiên!"  

 

Thạch Cảm Đương xích lại gần Tạ Thanh, tiếp tục nói: "Ta có thể sờ người một cái không?"  

 

Nghe nói như vậy, sắc mặt Tạ Thanh tái xanh, nhưng vẫn khẽ mỉm cười nói: “Được”.  

 

Thạch Cảm Đương tiến lên, đưa tay ra.  

 

"Cút đi!"  

 

Cuối cùng Tạ Thanh cũng không nhịn được, đạp bay Thạch Cảm Đương.  

 

"Đồ đệ của con bị ngốc phải không?"  

 

Tạ Thanh vỗ áo quần một cái, không khỏi nói.  

 

Qua một hồi lâu, Thạch Cảm Đương mặt xám mày tro mới bay vùn vụt trở về.  

 

Nhìn Tần Ninh một chút, lại nhìn Tạ Thanh một chút, đàng hoàng ngồi một bên.  

 

Sờ một cái thì sao chứ?  

 

Thạch Cảm Đương oán thầm trong lòng.  

 

Tạ Thanh nhìn về phía Tần Ninh, nghiêm túc nói: "Con từ đại lục Vạn Thiên, khi Hạ Tam Thiên, đến Trung Tam Thiên, nói qua về những gì đã thấy trên đường với ta đi”.  

 

"Tên hồ đồ cha con, năm đó mở ra kỷ nguyên mới, cứ nhất định phải tạo ra quy củ thế giới mới gì đó, mở ra đại lục Vạn Thiên, thế giới Cửu Thiên, bây giờ thì hay rồi, ông ta chạy mất, trong Thương Mang Vân Giới này, những Thần Đế như chúng ta không ai có thể động vào được”.  

 

"Vách ngăn không gian là cha con tạo ra, quy tắc thế giới là cha con quyết định, con trải qua chín kiếp, mấy người chúng ta ai cũng không thấy được, nếu không phải ta thông minh, lúc trước đã để lại một vài chiêu, không phải lần này con đã chết rồi sao?"  

 

Thấy vẻ mặt oán trách của Tạ Thanh, Tần Ninh chậm rãi nói: "Trong khoảng thời gian qua, con đã thấy rõ được tầng lớp của các tộc ngoài thế giới, bọn họ có kế hoạch tiến vào bên trong thế giới Thương Mang, tuy con đã dọn dẹp một ít, nhưng sau khi rời khỏi đại lục Vạn Thiên, Hạ Tam Thiên, chưa chắc Ma tộc sẽ không xuất hiện lần nữa...”, Tạ Thanh nói: "Cho nên ta mới nói cha con chính là một tên ngốc, lúc ấy chia cho ta một nửa quyền lợi chúa tể thế giới không phải tốt rồi sao?"  

 

Tần Ninh không còn gì để nói: "Người đừng nói nhảm nữa, đó là thứ chia là chia được sao?"  

Tạ Thanh bĩu môi.  

 

"Xong xuôi rồi, nói thế nào đi nữa thì còn có mẹ con và sư phụ con mà, dù sao không loạn được”.  

 

Tần Ninh tiếp tục nói: "Vậy sao con nghe nói, mẹ và mấy mẹ khác có xích mích?"  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.