Cũng không phải hắn bảo đám người kia đi theo.
Sau khi tiến vào trong sương đen, ban đầu mọi người lẫn còn có thể nhìn thấy đối phương, thế nhưng khi hạ xuống sâu hơn, thậm chí là người ngay bên cạnh còn không thấy được nữa.
Làn sương đen này có thể ngăn cách ánh mắt, cũng ngăn cách cả việc thăm dò.
Giờ phút này Tần Ninh cũng không có cách nào cảm nhận được bên cạnh có người tồn tại, cho đến cuối cùng hắn đã đặt chân lên trên mặt đất.
Dường như đã đi đến chỗ sâu nhất dưới vực sâu.
Tần Ninh thở ra một hơi, vẻ mặt bình tĩnh nhìn về phía trước.
Cuốn sách vạn khí trong tay hóa thành từng tờ giấy màu vàng kim, lập tức bộc phát ra ánh sáng vàng vạn trượng, khuếch tán ra ngoài.
Từng luồng khói đen trực tiếp bị thổi bay.
"Sư phụ".
Một giọng nói vang lên, cách đó không xa, hai người Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi vừa vặn thấy cảnh này, vội vàng chạy tới.
Mà qua một hồi lâu, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo cũng đi đến.
Tất cả mọi người đều rơi từ bên trên xuống, khoảng cách phân tán cũng không tính là xa.
Tần Ninh nhìn mấy người, mở miệng nói: "Cẩn thận một chút".
"Ừm".
"Vâng".
Lúc này, cuốn sách vạn khí tản ra ánh sáng vàng khiến cho sương đen trên mặt đất xung quanh trong phạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3673255/chuong-8491.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.