Chương trước
Chương sau
Ông lão tóc trắng và Lôi Nguyên tôn giả nhìn dáng vẻ đó, không khỏi lắc đầu cười khổ.  

 

"Dương Kha, hiện tại ngươi đúng thật là trầm mê nữ sắc, không biết kiềm chế!"  

 

Người thanh niên trong xe nghe vậy, ôm chặt cả hai người đẹp hai bên trái phải, rồi cười nói: "Kiềm chế hả?  

 

Sao ta phải kiềm chế?"  

 

"Ta thích thì sa vào đó".  

 

Dương Kha cười to nói: "Thành tiên có gì hay?  

 

Thành tiên còn phải nghĩ tới chuyện thành thần, ở Trung Tam Thiên này, Dương Kha ta không nói cái khác, ít nhất thực lực ta vẫn đứng trước mười, không trêu chọc người khác, người khác cũng không chọc ta, cả ngày ăn chơi ở chốn trăng hoa, chẳng phải quá sướng sao?"  

 

Dương Kha công tử này cũng là một người kỳ lạ.  

 

Thuở nhỏ, Dương Kha không học vấn không nghề nghiệp, là một tay ăn chơi trác táng chính gốc, nhà họ Dương ở Tây Hoa Thiên xưa kia cũng là một thế lực ngang ngược ở đó.  

 

Nhưng sau này cả gia tộc gặp nạn, cả nhà mấy ngàn miệng ăn từ trên xuống dưới đều bị kẻ thù giết sạch.  

 

Dương Kha may mắn trốn thoát, từ đó về sau thay đổi hoàn toàn, bước vào võ đạo, kết quả là một bước lên trời, trở thành một cường giả Biến Cảnh đỉnh phong, tự tay giết chết kẻ thù diệt tộc.  

 

Sau khi giết được kẻ thù, xiềng xích trong lòng Dương Kha như được mở ra, khiến cho hắn ta bước tới cảnh giới Hư Tiên, đủ hướng tới cấp bậc tiên nhân.  

 

Nhưng sau khi tới cảnh giới Hư Tiên, hắn ta cũng giống với phần lớn Hư Tiên ở Trung Tam Thiên, không thể đi thêm bước nữa.  

 

Chẳng hạn như Bạch Phiên lão nhân vẫn đang miệt mài uống rượu, thật ra đó chỉ là bề nổi mà thôi.  

 

Đây là cách mà Bạch Phiêu lão nhân thăm dò con đường thành tiên thôi.  

 

Tới cấp bậc như bọn họ, mặc dù Trung Tam Thiên có bị diệt vong thì bọn họ cũng không mấy quan tâm.  

 

Điều khiến bọn họ hứng thú chỉ có con đường thành tiên! Lôi Nguyên tôn giả an nhàn làm một nông dân, mặt trời mọc là đi làm, mặt trời xuống núi thì nghỉ, nhận ra được chân lý trong đời người, tìm kiếm con đường thành tiên của mình.  

 

Dương Kha công tử thực ra cũng vậy, sau khi tới Hư Tiên, tìm kiếm tiên đạo không có kết quả, Dương Kha đành phải buông thả, chỉ mặn mà với sắc đẹp nhưng thật ra là để tìm kiếm con đường thành tiên của mình.  

 

Đường thành tiên khó, khó tựa lên trời.  

Đây không phải chỉ đơn giản một câu nói, mà thật sự rất khó! Dương Kha cười nói: "Nghe nói Cửu Nguyên Đan Đế, Luyện Thiên Đại Đế, Phong Không Chí Thánh, Thông Thiên Đại Đế là cùng một người, tên là Tần Ninh, năm xưa, bốn người họ, mỗi người danh chấn một vạn năm, mỗi người đều đứng đầu một môn. Chậc, thật khiến người ta hâm mộ mà, ta còn tưởng bốn người họ đã thành tiên rồi chứ! Nay lại lòi ra một người là chuyển thế của bốn vị đại đế ấy là Tần Ninh, nhưng nó lại khiến người ta kích động không thôi".  


 

Ông già như có linh cảm gì, nhìn về phía bắc nơi thiên địa thay đổi, tay nắm cần câu hơi run một chút.  

Ông lão cười tự giễu nói: "Lão phu nhẫn nhịn vài năm, vì để thành tiên mà tốn biết bao nhiêu tuổi thọ, vốn tưởng rằng mình đã không còn hy vọng, ai ngờ rằng vẫn còn ôm giấc mộng thành tiên!" 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.