Bỗng nhiên, ông lão tóc trắng kinh ngạc nói: "Bắc Tuyết Thiên đang làm sao vậy?"
Ông lão bấm ngón tay tính toán một hồi, dường như có một loại lực lượng vô hình nào đó biến mất trong không gian.
"Ố?"
Ngay sau đó, đôi mắt mê ly của ông lão mở to, mắt sáng lên, kinh ngạc nhìn về phía trước nói: "Khí của tiên nhân!"
Rồi cơ thể ông lão chợt lóe lên, biến mất khỏi con phố ấy tựa như chưa bao giờ xuất hiện ở đây.
Ngay sau đó, ông già đứng trên trời cao vạn trượng như giẫm trên mặt đất, nhàn nhã lững thững, trên người không có chút lôi thôi nhếch nhác nào, mà lại có gì đó khiến người ta không biết sâu cạn như nào.
"Bạch Phiêu lão nhân!"
Một giọng nói vọng đến kéo ông già tóc trắng dừng lại.
Thấy có một người đàn ông trung niên mặc quần áo thô sơ sải bước đi tới, cười sảng khoái nói: "Lão già ngươi cũng cảm nhận được sao?"
"Lôi Nguyên tôn giả!"
Ông già tóc trắng nhìn vào người đàn ông trước mặt mình, cười to nói: "Mấy năm này, ngươi coi mình là nông dân thật sao?
Nghe nói ngươi còn cưới một người phụ nữ làm nông, còn sinh thêm mấy đứa nhỏ nhỉ?"
Lôi Nguyên tôn giả! Mấy vạn năm trước, hắn ta là một Hư Tiên vô cùng cường đại, nổi danh một thời ở Trung Tam Thiên.
Thế nhưng, mấy vạn năm qua, vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3673229/chuong-8465.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.