Chương trước
Chương sau
 Trên cửa cung có chữ viết xa xưa tàn tạ xuất hiện.  

 

"Chiết Nhàn Cung!"  

 

Ba chữ cổ xưa ấy như có vô số huyền diệu, khiến người ta liếc mắt đã không tự chủ mà đắm chìm trong nó.  

 

"Đừng nhìn nữa".  

 

Tần Ninh lên tiếng bẻ gãy suy nghĩ của mọi người.  

 

"Ba chữ này trông đơn giản nhưng lại ẩn chứa phép tắc của tiên nhân, nếu nhìn lâu các ngươi sẽ đắm chìm trong đó, đánh mất bản thân mình".  

 

Tần Ninh chậm rãi nói tiếp: "Tiến vào đây phải cẩn thận ngàn vạn lần, tất cả trong đây đều thuộc về tiên nhân, không phải là thứ mà võ giả dưới Biến Cảnh có thể khống chế được".  

 

Mọi người nghe vậy không dám trái lời.  

 

Vẻn vẹn mới chỉ là bảng hiệu khắc ba chữ cổ ở cửa tiên cung thôi mà xem lâu đã khiến mọi người đắm chìm rồi, ai biết trong tiên cung này còn có gì nữa?  

 

Hơn nữa, tiên cung này còn sứt mẻ tàn tạ rớt xuống Trung Tam Thiên, còn chưa phải hình dáng lúc ban đầu đâu.  

 

May thay Tần Ninh dẫn theo bọn họ, nếu không, đám người này to gan bước vào đây sợ rằng chết không biết bao nhiêu nữa.  

 

Lướt qua cửa cung điện, ngay sau đó, tất cả mọi người đều cảm giác được xung quanh có lực lượng cường đại, suýt nữa đã đập nát thân thể của bọn họ.  

 

"Đây là cái gì?"  

 

"Áp lực thật khủng khiếp...", "Suýt nữa đánh chết ta rồi!"  

 

Mọi người kinh hãi thốt lên, một người bỗng nhiên quỳ hai chân xuống, dùng hai tay đỡ lấy cơ thể mình.  

 

"Mẹ ơi!"  

 

Người quỳ xuống kia chính là Thạch Cảm Đương.  

 

Cảnh giới hiện tại của Thạch Cảm Đương là cảnh giới tứ biến, trong mười vị đệ tử của Tần Ninh, cảnh giới của hắn ta là thấp nhất, đồng thời cũng là người có cảnh giới thấp nhất trong hơn trăm người ở đây.  

 

Mọi người xung quanh tuy cảm giác được áp lực khủng khiếp kia, nhưng còn có thể miễn cưỡng chống chọi, nhưng Thạch Cảm Đương lại quỳ luôn xuống đất.  

 

Bịch bịch... Nhưng chẳng bao lâu sau, hai tay Thạch Cảm Đương cũng không đỡ được nữa, hắn nằm úp sấp trên mặt sàn, sàn nhà còn bị nát vụn nữa.  

 

"Sư phụ...", Thạch Cảm Đương gian nan nói.  

 

Tần Ninh tới trước mặt Thạch Cảm Đương, chậm rãi đỡ hắn ta dậy.  

 

Dưới áp lực cực lớn khiến Thạch Cảm Đương gần như dán lên người Tần Ninh, hắn ta nghẹn ngào nói: "Đây là gì thế?  

 

Sao áp lực lớn vậy?"  

 

Đây thật sự chỉ là tiên cung bị tàn phá thôi sao?  

 

Quá khủng khiếp! Tần Ninh còn chưa giải thích, phía bên kia, một bóng dáng mảnh mai xinh đẹp, cơ thể mềm nhũn té ngã sau lưng Tần Ninh, thân thể mềm mại yếu ớt dán vào sau lưng hắn.  

 

"Sư phụ, ta cũng không kiên trì được...", Khúc Phỉ Yên yếu đuối nói.  

Khúc Phỉ Yên hờn dỗi, bất đắc dĩ đứng dậy, khóe miệng khẽ nhếch lên.  

 

Bất kể thế nào thì chiếm tiện nghi của sư phụ được thì cứ chiếm! Tần Ninh giờ mới nhìn về phía Thạch Cảm Đương, nói: "Đây là tiên khí!"

"Tiên khí ở đây rất loãng, loãng gấp mấy lần so với tiên khí ở Thượng Tam Thiên, nhưng dù vậy đó cũng không phải là thứ mà nguyên lực trong cơ thể võ giả chống lại được". 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.