Chương trước
Chương sau
Sau khi giải quyết xong đám Bạch Nhãn Tuyết Vực Lang kia, đám người Tần Ninh lại tiếp tục xuất phát.  

 

Ven đường, bọn họ gặp không ít thiên nguyên thú của cực bắc, mỗi một loại đều khá kỳ quái, hơn nữa còn hung ác nhắm vào bọn họ.  

 

Sau khi giải quyết xong đám hung thú ấy xong, cả đoàn đã vào sâu mấy vạn lý.  

 

Dần đi vào sâu, phía trước dần xuất hiện ánh sáng, giữa thế giới âm u mịt mù này dù đó chỉ là một tia sáng mong manh thì nó cũng cực kỳ chói lói.  

 

Sắp tới rồi! Tần Ninh lập tức cảnh báo: "Mọi người cẩn thận, Vân Thượng, ngươi dẫn chúng nó đứng đây chờ bọn ta là được rồi".  

 

Vân Thượng kêu lên, rồi cúi người xuống, đáp xuống một thung lũng.  

 

Khi Bắc Tuyết Vân Bàng dừng lại, đoàn người lập tức cảnh giác xung quanh.  

 

"Đi thôi".  

 

Không chần chừ nữa, Tần Ninh dẫn theo mọi người đi về phía trước,... cứ như vậy, qua khoảng tầm nửa ngày bọn họ mới tạm dừng, khi nhìn thấy khung cảnh trước mặt, cả đám đều trợn mắt há hốc mồm.  

 

"Đây là tiên cung mà sư phụ nói sao?"  

 

Diệp Nam Hiên kinh ngạc nói.  

 

Tiên cung này thật tráng lệ!  

 

Thứ trước mắt bọn họ chính là một cung điện sừng sững.  

 

Cung điện ấy cổ kính, hơn nữa thoạt nhìn đã khiến hai mắt nhói lên.  

 

Coi như cung điện cổ kính ấy là vật chết, nhưng khi bị bọn họ nhìn chằm chằm, chết cũng thành sống, vậy mà lại có thêm luồng sát khí khủng khếp lao thẳng tới linh hồn bọn họ.  

 

Tần Ninh nói ngay: "Mau ổn định tâm thần, đây là di tích tiên cung của Thượng Tam Thiên, bản thân nó được tạo ra bởi thiên tài địa bảo của Thượng Tam Thiên, ngọc thạch, linh thụ được sử dụng đều đã nhiễm đạo vận của Thượng Tam Thiên, cũng có bút tích của tiên nhân trong đó, nên sẽ có sự áp chế tuyệt đối đối với Biến Cảnh".  

 

Đây cũng là lý do tại sao trước kia Tần ninh bảo võ giả từ nhất biến tới tam biến không được tới.  

 

Khi ở cấp bậc Khí Huyết Biến, Tinh Thần Biến, Hồn Phách Biến, khí huyết, tinh thần và hồn phách vẫn chưa đạt tới trình độ sau khi lột xác nên khi nhận lấy những áp chế đó đã đủ đau đớn rồi, đến thì cái gì cũng chưa làm được mà chỉ có vướng chân.  

 

Cung điện trước mặt họ, mỗi một cái đều cao đến trăm trượng, nối liền nhau không dứt, thoạt nhìn không thấy điểm cuối.  

 

Tiên cung cỡ này thật khiến lòng người rung động.  

 

Cảnh giới Biến Cảnh đỉnh phong như Hư Tiên được xưng là Bán Tiên.  

 

Nhưng dù là ở cảnh giới Hư Tiên như Khúc Phỉ Yên và Chiêm Ngưng Tuyết cũng cảm thấy nguyên lực trong cơ thể mình tắc nghẽn, thậm chí còn cảm thấy khó chịu hơn những người khác.  

 

Tần Ninh nhìn về phía hai đệ tử, nói: "Các ngươi chỉ kém tiên nhân bước lột xác cuối cùng thôi, nơi này ẩn chưa tiên tắc nên áp lực đối với các ngươi còn lớn hơn nữa".  

 

"Đưa tay cho ta".  

 

Nói xong, Khúc Phỉ Yên và Chiêm Ngưng Tuyết đều vươn tay ra.  

 

Tần Ninh lẩm bẩm gì đó, ngay sau đó, trong đầu óc của Khúc Phỉ Yên và Chiêm Ngưng Tuyết đều tràn ngập giọng nói của Tần Ninh.  

 

"Dựa vào khẩu quyết này của ta khống chế nguyên lực trong cơ thể mình đi".  

 

Hai người gật đầu, chẳng bao lâu sau, nguyên lực cuồn cuộn trong cơ thể dường như đã bị lực lượng kiềm chế, nó dần ổn định hơn.  




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.