"Bây giờ hai đại tông đó càng thường xuyên có hành động...", Chiêm Ngưng Tuyết gật đầu.
"Ngươi cứ yên tâm ở lại Bắc Thương Môn, có nhu cầu gì có thể báo cáo với Phong Thiên Tông bất cứ lúc nào".
"Vâng".
Mục Trạch rời đi.
"Ngự Hư Tông?"
Tần Ninh nhíu mày lại.
"Là một tông môn lớn trong Bắc Tuyết Thiên, có thực lực tương xứng với Bắc Thương Môn".
Chiêm Ngưng Tuyết lập tức nói: "Con sẽ cho người đi xử lý...", "Đừng đi".
Tần Ninh lại cười nói: "Cha mẹ ghét nhất là ta nhúng tay vào chuyện của bọn họ, càng không cho ta quan tâm đến chuyện của Bắc Thương Môn".
"Hơn nữa giữa các tông môn cũng xảy ra không ít tranh chấp, không phải vấn đề gì lớn, cứ để kệ đi, nếu như đối phương quá đáng thì hẵng nhúng tay vào".
"Vâng".
Mấy người Tần Ninh đợi nửa ngày, Lý Ngọc Tinh và Ngụy Hiên mới rầu rĩ không vui trở về.
"Cha, mẹ, sao vậy?"
Nghe được Tần Ninh hỏi, Lý Ngọc Tinh khẽ nói: "Đám khốn kiếp Ngự Hư Tông kia, vốn là tranh đấu bên trong Bắc Tuyết Thiên, kết quả lại mời Trảm Nhật Tông ở Bắc Đấu Thiên đến hỗ trợ, muốn ra tay với Bắc Thương Môn chúng ta".
Nghe nói như thế, Tần Ninh vội vàng nói: "Mẹ, một nhà chúng ta vất vả lắm mới được ở cùng nhau, những người này tới quấy rầy, thật là đáng chết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3673206/chuong-8442.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.