Tiếp theo, Tần Ninh tùy ý nắm tay lại, đồ án hóa thành hình tròn, hội tụ lại cùng một chỗ.
Sát khí kinh khủng bộc phát.
Ôn Hiến Chi thấy cảnh này, ánh mắt sáng lên.
"Sư phụ, con còn tưởng rằng Ngự Thú thuật của người là đỉnh cao ở Hạ Tam Thiên, không nghĩ tới đến Trung Tam Thiên vẫn mạnh như vậy!"
"Ít nói nhảm, tiếp tục luyện đi!"
Tần Ninh khoát tay nói: "Nhớ lấy, không thể chủ quan, đạo ngự thú cực kì phức tạp, còn phức tạp hơn cả luyện khí, luyện đan, trận pháp".
"Ta cũng không có khả năng dạy bảo ngươi cả một đời, rất nhiều phù văn, ấn ký ngự thú đều cần ngươi tự mình nắm lấy".
"Vâng".
Vừa dứt lời, Tần Ninh nâng chén trà lên uống một hớp, bàn tay đặt ở một bên, vuốt ve lông của Phệ Thiên Giảo, cực kì thoải mái.
"Đã qua ba ngày... Thượng Môn Đạo phải biết Đạo Minh Tu bị giết, hẳn là sắp tới...", Tần Ninh lẩm bẩm nói: "Ta cũng chờ đến sốt ruột rồi".
Ôn Hiến Chi lại nói: "Sư phụ, trực tiếp đến đó là được".
Dương Thanh Vân cười nói: "Ngươi thì biết cái gì, sư phụ đang câu cá".
Câu cá?
Ôn Hiến Chi gãi đầu.
Cứ trực tiếp làm là được, câu cá có ý nghĩa gì! Trong nháy mắt, ba ngày nữa lại trôi qua, người Thượng Môn Đạo không đến, ngược lại là một đám người nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3673044/chuong-8280.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.