Trận chiến ấy, có thể xem như là trận chiến thành danh của Tiên Thái Nhất.
Từ đó về sau, địa vị của Thái Nhất Môn vững chắc ở Thương Vân Thiên, uy danh của Tiên Thái Nhất được truyền bá rộng rãi.
Sau đó, Tiên Thái Nhất thoái vị, sau khi truyền lại chức vị môn chủ cho Tiên Phong Cốt, ông ấy đã mai danh ẩn tích ở Trung Tam Thiên.
Vậy mà… ông ấy lại chết! Vào giờ phút này, Tần Ninh nhìn hai vị lão giả áo trắng và áo đen, trong phút chốc, hắn không thể kiềm nén được tình cảm của mình.
“Thái Nhất sư phụ, Vô Hữu sư phụ, là con…”, Tần Ninh quỳ gối xuống, cung kính nói: “Lâm Thần, con đã trở về rồi đây”.
Vào giây phút này, vẻ mặt của Tiên Thái Nhất và Đạo Vô Hữu đều kinh ngạc, vừa kích động vừa khó hiểu.
“Tiểu Thần, con… sao con lại…”, vào giờ phút này, Tiên Thái Nhất không biết phải nói gì.
Lão giả áo đen cũng nói: “Tiên Thái Nhất, đều là người già cả rồi, ta và ngươi đều đã chết một lần rồi, còn dễ bị lừa như vậy sao?”
“Thằng nhóc kia, ngươi là ai? Dám giả mạo Lâm Thần, lão phu chém chết ngươi”.
Tần Ninh quỳ trên mặt đất, hắn ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ ngầu, nước mắt chảy ra, nhịn không được bèn nói: “Vô Hữu sư phụ, con… thật sự là Lâm Thần mà”.
Không biết vì sao, sau khi thấy cảnh này, Đạo Vô Hữu lại không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3672945/chuong-8180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.