Vào giờ phút này, cơ thể lão giả run rẩy.
“Người còn nhớ không, năm đó, con rời khỏi Lâm tộc, đi ra ngoài chu du, gặp được người và Vô Hữu sư phụ, được hai người dạy dỗ vài năm mới thức tỉnh được huyết mạch”.
“Sau đó, con bị Lâm tộc đoạt lấy huyết mạch, cha mẹ theo con tới Thương Vân Thiên, cũng là nhờ người cứu con mới có được Thông Thiên Đại Đế Lâm Thần sau này”.
Tần Ninh chỉ nói vài câu, nhưng giọng điệu của hắn không giấu nổi kích động, nhưng hai tay hắn nắm lấy tay lão giả, sắc mặt cũng dần trở nên khó coi.
Thật sự… không phải là người sống.
Trong cơ thể của lão giả không hề có một chút hơi thở của người sống.
“Tiểu Thần…”, vào giờ phút này, lão giả cũng ngơ ngác, nhưng bàn tay già nua của ông ấy rụt lại ngay lập tức, ông ấy ngượng ngùng mà sờ lên mặt mình, rồi nói bằng giọng đứt quãng: “Ta… ta không ngờ rằng sẽ gặp lại con ở đây”.
“Tiên Thái Nhất, ngươi đang làm gì vậy? Lão phu đợi ngươi một lúc lâu rồi đấy”.
Vào lúc này, một giọng nói mất kiên nhẫn truyền từ trong sơn cốc ra, một lão giả mặc quần áo màu đen từ từ đi ra ngoài.
Dáng người ông ấy hơi mập, nụ cười từ ái, đầu tóc đen bóng mượt, tinh thần sáng láng.
Sau khi nhìn thấy người nọ, Tần Ninh vừa sửng sốt vừa ngạc nhiên, hắn nói: “Vô Hữu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3672944/chuong-8179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.