Người nọ mặc một bộ quần áo màu xanh, hơi thở nho nhã hiền hòa khuôn mặt mang theo vẻ hòa ái dễ gần, đầu bạc mày trắng, tay áo tung bay, khí chất tựa như tiên nhân được bộc lộ ra rõ ràng.
Nhìn thấy thân hình kia xuất hiện, người Lâm tộc đều quỳ xuống mặt đất.
Còn có không ít người gào khóc.
Lâm tộc là một trong tam đại bá chủ của Vô Tương Thiên, đã khi nào phải trải qua nhục nhã như thế này! Thế nhưng, nhìn thấy Lâm tộc to như vậy bị hủy diệt hơn một nửa trong ngọn lửa đỏ rực, âm thanh của ông lão kia vẫn ôn hòa nói: “Khóc cái gì?”
Nghe vậy, không ít người đều ngẩng đầu lên nhìn ông lão tóc bạc.
“Lâm tộc cường đại đã lâu, vênh váo hung hăng, sớm nên có kiếp nạn này”.
Ông lão nói tiếp: “Phòng ở bị thiêu hủy thì có thể xây dựng lại, người chết đi có thể chôn cất, Lâm tộc vẫn còn nhóm người chúng ta, vẫn sẽ là tồn tại đứng đầu Vô Tương Thiên”.
“Người trong tộc đã chết, có thể hồi sinh, đáng để khóc sao?”
Lời này làm cho không ít người im lặng.
Ông lão tiếp tục nói: “Ta đã biết, sẽ có ngày này”.
Lúc này, ông lão nhìn về phía Tần Ninh, đôi mắt tinh tường mang theo sự dò xét.
“Lâm Thần!”
“Tần Ninh!”
“Ta nên gọi ngươi bằng cái tên gì đây?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3672845/chuong-8080.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.