Sở Vân Nhân nhìn có vẻ tiều tụy hơn trước kia một chút, nhưng cho dù đã xa cách mười năm, nàng vẫn có thể nhìn một cái liền nhận ra con trai mình.
"Mẹ!"
Lâm Thần cố gắng để giọng nói bình tĩnh, nhưng cặp mắt vẫn đỏ lên.
Chát! Sở Vân Nhân đi về phía trước, tát một cái vào mặt Lâm Thần, mắng: "Tên nhóc thối, bỏ nhà ra đi tận mười năm, con muốn chết hả, tức chết bà đây rồi!"
Nhưng mắng thì mắng, Sở Vân Nhân vẫn tiến lên ôm đứa con trai còn cao hơn mình vào trong lòng.
Mà Lâm Uyên thì đứng ở bên cạnh cười ngây ngô, không biết nên nói cái gì.
Bên trong Lâm tộc.
Một nhà ba người tụ tập chung một chỗ.
"Tên khốn cha con này, những năm nay mẹ hận không thể làm thịt hắn ta".
Sở Vân Nhân nhìn về phía con trai mình, nói: "Trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi".
Lâm Thần chỉ cười một tiếng, trong lòng thở phào một cái.
Bất kể lúc nào, gia đình đều là nơi vô cùng ấm áp.
Lâm Thần thì kể chuyện mười năm qua mình đã đi rèn luyện khắp nơi trong toàn bộ Vô Tương Thiên, tiến vào mọi nơi nguy hiểm, lần lượt lấy được cơ duyên, cho tới bây giờ đã trở thành một vị võ giả có thực lực không tầm thường.
"Cha, mẹ...", Lâm Thần cười nói: "Con phát hiện ra một bí mật của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3672787/chuong-8022.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.