"Ta mặc kệ, hôm nay phải trừng trị mấy tên nhóc hỗn láo kia".
"Được rồi được rồi, đừng ồn ào nữa...", bên trong đại sảnh, tiếng nghị luận dần dần nhỏ xuống.
Lâm Thần mười sáu tuổi đã biết rất nhiều chuyện.
Thiếu niên nắm chặt hai quả đấm, lần đầu tiên lòng tự ái bị tổn thương cực lớn.
Không lâu sau, vợ chồng hai người Lâm Uyên, Sở Vân Nhân đi ra khỏi đại sảnh.
"Thần nhi!"
Sở Vân Nhân mặc một bộ váy đầm dài, khoác áo giáp mềm ôm chặt lấy dáng người yểu điệu, nhìn về phía Lâm Thần, kéo tay con trai mình, nói: "Chúng ta đi".
Lúc này sắc mặt Lâm Uyên tái xanh.
Một nhà ba người trở lại trong đình viện, Lâm Uyên nhìn con mình, mắng: "Tên nhóc thối, người ta bắt ngươi làm cái gì thì ngươi làm cái đó sao?
Người ta đánh ngươi, ngươi không biết trả đũa à?
Không đánh lại cũng phải trả đũa, ngươi không đánh lại, còn có ông đây cơ mà...", nghe thấy vậy, Lâm Thần mười sáu tuổi siết chặt hai nắm đấm, cúi đầu.
"Chàng nổi điên làm gì, Lâm Uyên!"
Sở Vân Nhân chống nạnh, mắng: "Chàng to gan thật đấy, lại dám quát mắng con trai ta, chàng muốn tìm cái chết hả!"
Nghe phu nhân mắng, Lâm Uyên lập tức nhận lỗi: "Không phải vậy, phu nhân, tên nhóc này...", "Im miệng, cút!"
"Haiz...", lúc này Sở Vân Nhân nhìn về phía Lâm Thần,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3672786/chuong-8021.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.