Thánh Thiên Việt bước từng bước tới chỗ Vân Sương Nhi rồi dừng lại ở nơi cách đó không xa, lên tiếng: "Vân Sương Nhi, thả muội muội ta ra!"
Vân Sương Nhi cũng nhìn Thánh Thiên Việt, nói: "Cô ta mà không trêu ta thì chẳng việc gì ta phải động thủ với cô ta, trả lại cho ngươi đấy".
Nói rồi Vân Sương Nhi thảy Thánh Như Vân tới trước mặt Thánh Thiên Việt.
Thánh Thiên Việt dang hai tay ra đón lấy muội muội của mình.
"Như Vân, không sao chứ?"
"Ca...", Thánh Như Vân nhìn thấy huynh trưởng của mình thì nước mắt rơi lã chã như trân châu.
Thấy muội muội mình bị người ta bắt nạt như thế, sắc mặt Thánh Thiên Việt càng khó coi hơn.
"Được rồi, được rồi, không sao cả, không sao cả..." "Ca!"
Thánh Như Vân mách lẻo: "Cô ta đánh ta, cô ta tát muội đấy, ta muốn trả lại cho cô ta gấp mười lần!"
Vân Sương Nhi nghe thấy câu này thì nhíu mày, nhưng cô ấy không quan tâm mà xoay người định rời đi.
"Ngươi, đứng lại đó!"
Nhưng vào lúc này, Thánh Thiên Việt lại cất tiếng: "Dám đánh muội muội ta mà muốn đi à, đừng có hòng!"
Vân Sương Nhi dừng chân, dần dần cô ấy cũng hiểu ra vì sao đôi lúc Tần Ninh lại động thủ một cách quyết đoán như vậy.
Đã động thủ thì đừng nương tay làm gì.
Nếu không sẽ kéo theo nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3672710/chuong-7945.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.