Đàm Tùng ngẩn người.
Tần Ninh nói cũng có lý phết nhờ?
"Không không không, không đúng...", đột nhiên, Đàm Tùng vội vàng nói: "Tên nhóc thối tha này, suýt thì bị ngươi lừa rồi!"
"Không được, không được thật đấy, ngươi mà đánh thức Bằng đại nhân thì đám lão cổ hủ sẽ ăn tươi nuốt sống ngươi cho mà xem!"
"Không sao cả".
"Không được thật đấy!"
"Có sao đâu, ta nói thật!"
Trong lúc hai người cãi qua cãi lại, bỗng từng luồng khí tức kinh thiên động địa bộc phát ra.
Giờ phút này, tất cả mọi người trong phổ viện, ngoại viện, nội viện, thiên viện trên toàn bộ học viện Thánh Hoàng đều hoảng sợ.
Chuyện gì đang xảy ra thế?
Bất thình lình, một cơn chấn động khủng khiếp truyền đến từ nơi sâu trong học viện khiến cho người ta giật mình bàng hoàng, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Có chuyện gì vậy?
Có kẻ xâm nhập vào học viện Thánh Hoàng sao?
Giờ phút này, trong cánh rừng hoang, mấy trăm bóng người bất chợt hiện thân ở hai bên Tần Ninh và Đàm Tùng.
Những bóng người kia có các ông các bà, mỗi người đều trông rất lớn tuổi như thể đã sống mấy chục vạn năm, đã bước một chân vào quan tài vậy.
Trong số đó, có cả Tô lão và Hình Kha.
Bên cạnh đó, Thánh Vân Phong, Khương Dực, Sư Thiên Vũ, Ô Tử Linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3672674/chuong-7909.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.