Tần Ninh cũng có suy nghĩ góp sức một tay để có thể giúp Chiến Thiên Vũ đỡ rắc rối.
Trong vòng mấy ngày liên tiếp, ngày nào cũng có cả dãy người xếp hàng trong sơn cốc của Tần Ninh.
Ban đầu, do lâu chủ đã ra lệnh nên đám cường giả cảnh giới Vong Ngã mắt cao hơn đầu kia buộc phải tới.
Nhưng sau đó lại thành ra càng ngày càng nhiều người tới, đuổi cách mấy cũng không chịu đi.
Ai mà được Tần Ninh chỉ dạy thì chẳng khác nào được thần tiên dạy dỗ cả.
Có lúc con đường võ đạo chính là như vậy, chỉ cần một câu nói bình thường thôi cũng có thể thay đổi con đường luyện võ của một đời người.
May mà số lượng cường giả cảnh giới Vô Ngã tại Chiến Thần Lâu không đến nổi cả mấy ngàn người, nếu không thì khéo Tần Ninh mệt bở hơi tai.
Thoáng cái đã mười ngày trôi qua. Hôm nay, trong sơn cốc vô cùng yên tĩnh.
Ở lối vào sơn cốc, trừ Chiến Thiên Vũ ra còn có một người đang đứng ở đó.
Chiến Thiên Vũ dặn dò: "Lâu Tiêu, ngươi phải cư xử kính trọng với Tần tiên sinh hơn cả kính trọng ta đấy, nhớ chưa!"
Thời trẻ, Lâu Tiêu là một thiên tài của Chiến Thần Lâu. Chiến Thiên Vũ xem hắn ta như con nuôi, đưa vào học viện Thánh Hoàng để bồi dưỡng.
Mà từ khi tiến vào học viện Thánh Hoàng, Lâu Tiêu cũng bộc lộ thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3672516/chuong-7751.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.