Nghe được lời này, Chiến Linh Vân nhìn ba chữ lớn kia, mỉm cười nói: “Như thế nào?
Có phải chỉ cần liếc mắt một cái là có thể cảm nhận được ý cảnh vô tận, khiến cho người ta cảm giác được võ ý cường đại của người viết chữ không?”
“Thành Đông Thiên này ngược lại có lai lịch không tầm thường”.
Chiến Linh Vân giải thích: “Năm đó, thành Đông Thiên chẳng qua chỉ là một thành trì nhỏ trong rất nhiều thành trì của Tây Hoa Thiên mà thôi, cũng không khác thành Vân Dương là bao, thế nhưng sau này, nơi đây xuất hiện một vị cường giả danh tiếng vang dội khắp Tây Hoa Thiên”.
“Ai?”
“Đông Thiên lão nhân!”
Đông Thiên lão nhân.
Giờ phút này, bốn người giao nộp thiên nguyên thạch rồi đi vào bên trong thành, đường phố rộng lớn cả trăm mét, võ giả, người buôn bán muôn hình muôn vẻ, thậm chí còn có những con thiên nguyên thú có hình thù kỳ quái, tất cả đều nối liền không dứt.
Chiến Linh Vân tiếp tục nói: “Đông Thiên lão nhân này cũng là một người kỳ quái!”
Nàng ta nói xong không nhịn được mà nở nụ cười.
“Linh Vân!”
Lúc này, Chiến Linh Uyên quát lớn: “Đây là thành Đông Thiên, chú ý lời nói của muội”.
Chiến Linh Vân lè lưỡi, không thèm để ý nói: “Đại ca sợ cái gì chứ, lời ta nói là sự thật, hơn nữa, Đông Thiên lão nhân cũng không quan tâm”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3672370/chuong-7605.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.