“Đồ khốn!”
Người phụ nữ kia lúc này mở miệng, trầm giọng nói: “Vốn là Chiến Thần, há để cho con đường Thánh Nhân đến chỉ dẫn con đường phía trước của ta?”
“Bổn tôn cả đời chưa bao giờ đi đường của người khác!”
“Tần Ninh ngươi muốn chết sao?”
Cô gái hờ hững nói.
“Đừng cứ một câu Chiến Thần nữa, Nguyệt Nguyệt của ta đâu?”
Tần Ninh lạnh nhạt nói.
Bề ngoài như vậy, nhưng lúc này trong lòng Tần Ninh hoảng sợ.
Trước đó tiến vào trong hồn hải Cốc Tân Nguyệt, nơi sâu hồn hải hiu quạnh kia, thân ảnh cô gái chính là bị xích sắt trói buộc, căn bản không cách nào tự do.
Nhưng bây giờ gần như đã khôi phục tự do nhất định.
Điều này làm cho Tần Ninh cảm thấy mơ hồ không đúng.
Cốc Tân Nguyệt! Chín vạn năm trước, khi hắn trải qua kiếp thứ nhất.
Cốc Tân Nguyệt là hắn vô tình phát hiện, từ đó mang theo bên người, cũng không dạy dỗ nàng ta tu hành, chỉ là dẫn theo bên người.
Lúc ấy Cốc Tân Nguyệt khiến hắn cảm thấy vô cùng bình thường.
Đương nhiên chỉ là thiên phú.
Cốc Tân Nguyệt khi đó thiên phú quá kém.
Thậm chí tu hành cảnh giới Cửu Môn –cảnh giới khai môn đầu tiên cũng khó có thể nhập môn.
Đây cũng là vì sao cách đó chín vạn năm gặp lại Cốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3655873/chuong-2639.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.