🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tôn Văn Đài muốn nói thêm vài câu nữa, nhưng cổ họng ông ta đã ứa máu, phát ra một âm thanh “hự hự” kỳ quái.

Lúc này, một chiếc xe Bentley sang trọng đi tới.

Hai người xuống xe, là Kỳ Ti Mẫn và Tôn Lượng.

Kỳ Ti Mẫn vừa xuống xe, dùng một chiếc khăn tay màu trắng thêu hoa che mũi rồi nói bằng một giọng điệu chán ghét: “Sao vẫn chưa đánh xong nữa?”

“Tôi nói này, tốc độ của mấy người thật sự quá chậm rồi đó!”

Cô ả quái gở Kỳ Ti Mẫn dắt theo Tôn Lượng đi tới.

“Ây yo, không ngờ ông lão cao quý quyền lực của nhà chúng ta cũng biến thành bộ dạng như thế này rồi”.

Nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác thảm hại của Tôn Bá Đương, Kỳ Ti Mẫn vô cùng đắc ý.

“Con đàn bà chết tiệt này! Tao giết chết mày!”

Tôn Bá Đương gầm lên một tiếng và lao về phía Kỳ Ti Mẫn.

Châu Vũ dắt theo một đám cao thủ lập tức đuổi theo can ngăn, đánh lui Tôn Bá Đương.

Chương 277: Tiễn chúng mày cùng lên đường

Tôn Bá Đương lùi về phía sau mấy bước, cơ thể lão đột nhiên run lên, phun ra một ngụm máu.

Lão vẫn chưa ngã, nhưng sắc mặt lão vô cùng tệ, tay chân run lên bần bật.

Ai cũng có thể nhìn ra được, nhà họ Tôn coi như xong đời rồi!

“Tao giết chết mày, tao giết chết mày, tao giết chết mày!

Tôn Bác Nghĩa, người bình thường luôn hiền lành và hào phóng, giờ đây như một kẻ điên, chộp lấy con dao trên mặt đất và lao về phía Kỳ Ti Mẫn.

Tôn Lượng đột nhiên xuất hiện và hạ gục người bố trên danh nghĩa của mình chỉ bằng một cú đá.

“Dựa vào tên phế vật như ông mà dám giết mẹ tôi, ông còn không tự soi gương xem bộ dạng của ông bây giờ như thế nào?”

Tôn Lượng đang đứng, Tôn Bác Nghĩa ngã xuống đất.

Tôn Lượng nhìn xuống Tôn Bác Nghĩa đang nằm thoi thóp.

Tôn Lượng bước lên phía trước.

Lấy một cây gậy từ trong tay người bên cạnh.

Hai tay hắn giơ lên cao, đập một gậy xuống người bố nuôi từ nhỏ đã luôn yêu thương và nuông chiều hắn.

Lúc này, phía sau Tôn Lượng đột nhiên xuất hiện một người.

Sau đó, cơ thể Tôn Lượng khẽ run lên.

Một con dao xuyên qua cơ thể Tôn Lượng từ phía sau!

“Không!!”

Kỳ Ti Mẫn phẫn nộ hét lên đầy đau đớn.

Cô ta lao như bay đến chỗ Tôn Lượng.

Lúc Tôn Lượng quay đầu lại, vẻ mặt không thể nào tin được.

Thấy người giết mình lại chính là người có quan hệ máu mủ ruột già với mình – Châu Vũ.

“Bố, tại sao vậy? Tại sao?”

“Bởi vì mày không phải con của tao!”

Châu Vũ rút dao ra, lại đâm vào!

Rút ra!

Lại đâm vào!

“Tao chỉ có một đứa con trai”.

“Nhà họ Châu chúng tao chỉ cần một đứa con trai”.

“Còn loại tạp chủng như mày, đến bố nuôi của mình cũng dám giết, giữ lại mày thì có lợi gì chứ?”

“Tên khốn kiếp, tên khốn kiếp, tên khốn kiếp, tôi giết ông, tôi giết ông!”

Kỳ Ti Mẫn như phát điên lao về phía Châu Vũ.

Châu Vũ dùng tay trái tát cho Kỳ Ti Mẫn một cái, cô ta ngã rầm xuống đất.

Hắn nắm tóc Tôn Lượng, ném cơ thể đang dần lạnh lẽo của Tôn Lượng xuống bên cạnh Kỳ Ti Mẫn, nói với cô ta.

“Đời này tao ghét nhất chính là loại đàn bà tự cho mình là đúng”.

“Loại đàn bà như mày, dã tâm quá lớn, lòng quá xấu xa, cơ thể quá bẩn”.

“Tất cả tài sản của gia tộc Tôn Thị sẽ chia đều cho hai gia đình họ Châu và họ Vũ bọn tao’.

“Mày và con trai của mày không còn bất kỳ giá trị lợi dụng gì hết”.

“Chết đi, cùng chết với nhà họ Tôn của mày đi, như vậy đồ khốn kiếp như mày vẫn có thể giữ được danh tiết”.

Nói xong, Châu Vũ chộp lấy con dao sau lưng Tôn Lượng.

Rút ra xong, lại đâm vào.

Lúc này, hắn đâm xuyên qua cả cơ thể của hai mẹ con đang nằm trên đất.

Máu bắn ra tung tóe!

Kỳ Ti Mẫn run lẩy bẩy, cô ta muốn cầu xin lòng thương xót.

Trong đầu cô ta lóe lên vô số lý do để Châu Vũ không giết cô ta.

Nhưng bây giờ, cô ta không thể nói được!

Cô ta vốn nghĩ rằng mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của mình.

Cô ta vỗn nghĩ rằng, con trai cô ta có thể trở thành người đứng đầu nhà họ Tôn.

Địa vị của cô ta cũng được tăng theo.

Từ đó về sau, ở đất Phú Châu này không cần phải kiêng nể bất kỳ ai, mặc ý làm bừa.

Cô ta càng không thể ngờ rằng, thì ra người đàn ông không phải món đồ chơi trong tay cô ta.

Thì ra người đàn ông có thể tàn nhẫn như vậy!

Châu Vũ đứng dậy, quay lại nhìn Tôn Bá Đương và những người còn lại của nhà họ Tôn.

Châu Vũ vỗ tay nói: “Được rồi, bây giờ cũng tiễn bọn mày cùng lên đường”.

Đột nhiên, một chiếc ô tô phanh kít lại.

Khi mọi người quay đầu nhìn sang, liền thấy một chiếc ô tô màu đen đậu ở cửa biệt thự.

Tôn Thượng Hương và Tôn Trung Mưu bước xuống xe trước.

Khi nhìn thấy hai người bọn họ, Châu Vũ đột nhiên cười lớn.

“Ha ha ha! Không ngờ, thật không ngờ!”

“Cứ nghĩ là sẽ tốn ít thời gian bắt hai con chuột đã chạy trốn nà


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.