Hậu Thụy Niên vội hỏi: "Lý Phong là thằng nhóc vô dụng nhà họ Lý à?" Hậu Thư Hạo đậy nắp chén trà lại, nhìn Hậu Thụy Niên cười nói. "Không cần biết có đúng không, trong mắt con, bóp chết hắn cũng dễ dàng như bóp chết con kiến mà thôi". "Con muốn hắn sống thì hắn sống, muốn hắn chết hắn phải chết". Giờ phút này trong đôi mắt đầy tự tin của Hậu Thư Hạo dày đặc sát khí. "Cái tên Lý Phong này từ lúc vào tập đoàn Lăng Tiêu vẫn luôn vô công rồi nghề". "Hắn chỉ là một đứa rác rưởi bám váy vợ mà thôi". "Bố à, bố nghĩ người có gia thế như Vũ Khuynh Mặc sẽ quan tâm đến người như vậy sao". Nghe thấy thế Hậu Thụy Niên gật đầu đồng ý. Ông ta cười thoải mái nói: "Nghe con nói thế thì bố yên tâm rồi". "Bố nghĩ nhiều quá sẽ bị loạn đấy". "Cho dù Lý Phong là đứa phế vật năm đó bị đuổi ra khỏi nhà họ Lý". "Thì cũng không có gì uy hiếp đến con hết". "Con kiến như hắn con còn chẳng có tâm trạng đi bóp chết ý". "Mà bố không biết à, Vũ Khuynh Mặc về thủ đô rồi". "Cô ấy chỉ ở Đông Hải có nửa ngày thôi". "Lý Phong có phải người nhà họ Lý hay không cũng không còn quan trọng nữa". "Lúc đó còn quá nhỏ, hắn cũng chẳng nhớ gì cả". "Ngày xưa hắn vẫn còn là cậu chủ nhà họ Lý". "Vũ Khuynh Mặc đương nhiên sẽ để ý đến hắn". "Vì thế ngày nào cũng bám theo luôn miệng đòi lấy hắn". "Còn giờ người mà cô ấy để ý chỉ có thể là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/318905/chuong-6656.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.