“Anh Phong, xin anh cứu chúng tôi!” Lý Thượng Hương cầu xin. Quần áo của Lý Thượng Hương đã bị rách vài chỗ, một số bộ phận mẫn cảm và mềm mại của phụ nữ thấp thoáng lộ ra. Lý Phong ra hiệu cho Cam Hưng Bá ở bên cạnh. “Đại ca, có việc gì muốn sai bảo?” Ngày thường, Cam Hưng Bá ngỗ ngược, hung hăng như hổ dữ, lúc này ở trước mặt Lý Phong lại giống như một đứa em ngoan ngoãn nghe lời. “Cởi quần áo của cậu ra, khoác lên người cô Tôn”. Lý Phong không nói thì không sao, anh nhắc đến chuyện đó, lúc này Tôn Thượng Hương mới nhận ra váy của mình đã bị rách nhiều chỗ như thế. Vừa rồi quá gấp gáp, cô căn bản không để ý đến chuyện này. Bây giờ đối mặt với Lý Phong, cô ta lộ ra vẻ e thẹn nữ tính. “Đại ca, cơ thể tôi toàn mùi mồ hôi, đưa áo cho cô Tôn đây thì không hay lắm”. “Vậy dùng của tôi”. Không biết từ lúc nào, Lý Phong cầm áo khoác mình trong tay. Anh tiện tay ném nó cho Cam Hưng Bá ở bên cạnh. Cam Hưng Bá lập tức đón lấy, sau đó nhẹ nhàng khoác lên cơ thể Tôn Thượng Hương. Ấm áp. Một loại cảm giác ấm áp mãnh liệt, sự thay đổi lớn lao này khiến cả tâm trí và cơ thể cô ta run lên, dường như trong phút chốc đã tìm được chỗ dựa. Cô ta vội vàng nói: “Anh Lý, anh mau đi với chúng tôi”. “Không đi”. Tôn Thượng Hương ngây người ra. Rõ ràng vừa rồi Lý Phong còn rất ân cần khoác áo cho cô ta. Mà chỉ trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/318885/chuong-6636.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.