“Tôi hỏi ông câu này, là muốn nói cho ông biết”. “Tôi có thể sinh cho ông một người thừa kế nhà họ Châu”. “Đồng thời cũng có thể sinh cho ông một người thừa kế nhà họ Tôn”. Châu Vũ sắc mặt vốn đang bình thản, đột nhiên quay đầu. “Câu này của cô là có ý gì?” Kỳ Ti Mẫn cười lạnh, đáp: “Ý trên mặt chữ”. “Tên vô dụng Tôn Bá Nghĩa đó, trên giường chẳng trụ nổi mười phút”. “Ông nói xem con trai của tôi với anh ta, là của ai đây?” “Bà lớn, cô đừng có đùa tôi nữa, người khác không rõ, chẳng lẽ tôi cũng không biết sao?” Châu Vũ liếc nhìn Kỳ Ti Mẫn bên cạnh, nói tiếp: “Trên danh nghĩa, Tôn Lượng là con trai của cô và Tôn Bác Nghĩa, thật ra Tôn Lượng và Tôn Bác Nghĩa là anh em cùng cha khác mẹ”. “Ông sai rồi, Tôn Lượng là con của ông ”. Nói xong, Kỳ Ti Mẫn đưa cho hắn một bản xét nghiệm ADN quan hệ cha con. Châu Vũ xem xong, lập tức biến sắc. Hắn căng thẳng nhìn Kỳ Ti Mẫn: “Rốt cuộc cô làm như vậy là vì mục đích gì?” “Rất đơn giản, tôi muốn trở thành người đứng đầu nhà họ Tôn!” “Không thể nào!” Châu Vũ gầm lên một tiếng, trong giọng nói cũng ẩn chứa thù hận mãnh liệt. “Chỉ cần Tôn Bá Đương vẫn ở trong gia tộc Tôn Thị, không ai có thể đánh bại được bọn họ!” “Nếu không vì vậy thì cô cho rằng tôi không muốn sao?” “Năm đó Tôn Bá Đương đã giết chết bố tôi, mối thù này tôi muốn báo hơn bất kỳ ai khác”. “Trước đây không thể, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/318877/chuong-6628.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.