🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lúc này, Mã Vĩ Tài và một số tên cầm đầu giơ nắm đấm lên. Đám người này hành động! Một bước. Hai bước. Đám người này xông lên với khí thế cuồn cuộn! Mã Vĩ Tài đi lên phía trước: "Cho các người cơ hội cuối”. "Quỳ xuống cầu xin đi!" Hàng trăm người, đồng thời hô lên! Sắc mặt Hứa Mộc Tình hơi thay đổi, cô thu mình vào vòng tay của Lý Phong. Trong xe, Chu Hạn Văn nhìn thấy hành động của Hứa Mộc Tình đã nện một cú đấm vào mặt Triệu Xương Hà! "Giết thằng đó! Giết hắn!!" Chu Hạn Văn tức giận! Chu Hạn Văn gầm lên! Người phụ nữ của anh ta sao có thể để những tên đàn ông khác động vào được! ! Triệu Xương Hà vội vàng đẩy cửa xe, ôm lấy khuôn mặt đau nhức, quát Mã Vĩ Tài: "Mày còn đứng đó làm gì, lên cho tao, đánh chết hết bọn chúng đi!" "Anh em, lên, vặt hết tay chân chúng ra!" "Giết!" Trận chiến đang hết sức căng thẳng! "Hét cái gì mà hét, bị rảnh à, muốn chết à!?" Ngay lập tức! Một tiếng quát, làm mọi người kinh ngạc! "Ầm”. Cửa phòng bên cạnh đột nhiên mở ra! Một người đàn ông lực lưỡng như tháp sắt bước ra. Cam Hưng Bá! Khoảnh khắc hàng trăm người nhìn thấy Cam Hưng Bá, biểu cảm của họ đột nhiên thay đổi! Hàng trăm tên côn đồ đứng nghiêm trang! Cúi đầu ngay ngắn. Đồng thanh: "Đại ca!" Cam Hưng Bá phất tay một cách thản nhiên. Sau đó, hắn bước đến gần Lý Phong, học theo thái độ của hàng trăm đàn em sau lưng, kính cẩn hô lên với Lý Phong: "Đại ca”. Đại ca? Mã Vĩ Tài sững sờ. Chu Hạn Văn cau mày. Triệu Xương Hà ngây ra. "Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Chu Hạn Văn gầm lên trong chiếc xe sang trọng. Đây không phải là kết quả mà anh ta mong muốn! Chu Hạn Văn chỉ vào Triệu Xương Hà và hét lên: "Đưa thêm tiền cho chúng”. "Mỗi người 500.000, vặt tay chân của thằng đó ra cho tao!" "Kéo hắn lên đầu xe, tao muốn nghiền nát hắn thành trăm mảnh, sau đó ném hắn xuống biển cho cá ăn!" Chương 333: Ném xuống biển cho cá ăn Chu Hạn Văn bây giờ đang mở cửa xe, ở đó hét lên. Giọng nói của anh ta truyền đến tai mọi người một cách tự nhiên. Một đám người đông đảo quay đầu lại nhìn về phía anh ta. Lý Phong nhìn Cam Hưng Bá, lạnh nhạt hỏi: "Có người muốn ném tôi xuống biển cho cá ăn, phải làm sao đây?" Cam Hưng Bá đột nhiên nhếch mép, lộ ra một điệu cười xấu xa: "Hahaha!" Người đời có câu, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng. Cam Hưng Bá từng là một người cứng nhắc. Hắn không bao giờ vòng vo, muốn làm gì thì sẽ làm cái đó. Giống như đi bộ, nếu gặp phải bức tường cản đường, hắn sẽ trực tiếp dùng nắm đấm đập vỡ bức tường. Bây giờ thì khác, sau khi đi theo Lý Phong một thời gian ngắn, không chỉ thực lực của hắn đã được cải thiện rất nhiều, mà đầu óc cũng được mở mang hơn. Cam Hưng Bá vỗ tay, hô lên với đám đông người trước mặt: "Giờ ai dám đến đó, bẻ gãy tay chân của thằng đó, rồi nhấc xe ném xuống biển”. "Thì tối nay, tôi sẽ đãi một quầy hải sản với giá năm mươi tệ một người!" Trùm thế giới ngầm Thành Hải đãi khách á! ? Đừng nói là quầy thức ăn hải sản năm mươi tệ. Ngay cả khi đó là một quầy thức ăn nhỏ như kiến chỉ có giá năm tệ, thì họ cũng xông lên! Lập tức, nhóm côn đồ ngang ngược này quay người lại. Từng người một lao về phía chiếc xe hơi sang trọng của Chu Hạn Văn. Chu Hạn Văn sửng sốt, vội vàng kêu tài xế: "Lái xe! Lái xe!" Tài xế nhấn ga, nhưng chiếc xe không di chuyển! Khi người lái xe thò đầu ra khỏi cửa kính ô tô, hắn phát hiện ra rằng lốp xe ô tô đã bị nạy ra mất rồi! Lúc này, đám côn đồ đã đuổi đến nơi rồi! "Ầm!" Kính xe bị vỡ. Một số tên côn đồ lôi Chu Hạn Văn ra khỏi xe. Lập tức, một đám người lao đến, tay đấm chân đá. Hét lên! Giống như tiếng hét của một người phụ nữ bị một đám đàn ông hiếp! Không chỉ Chu Hạn Văn mà Triệu Xương Hà và Mã Vĩ Tài cũng bị đánh gãy tay chân rồi nhét vào chiếc xe hơi sang trọng. Sau đó hàng trăm người dùng tay nâng chiếc xe sang trọng lên. "Xoạt xoạt xoạt" chạy trên đường! Họ lao đến bãi biển, đẩy hàng rào sang một bên. "Một!" "Hai!" "Ba!" "Ùm!" Chiếc xe lao xuống biển, cứ chìm dần xuống. Không lâu sau, Chu Hạn Văn đã được tài xế vớt lên khỏi biển. Hai người họ vừa ngẩng đầu, thì trên đầu đột nhiên có mưa rơi xuống. "Trời mưa à?" Người lái xe và Chu Hạn Văn nhìn lên! Đồng tử giãn ra! Đây không phải là mưa! Đó là nước tiểu! "Hahaha, đúng là một một tên cậu chủ thế gia dở hơi, dám ra tay với sếp lớn chúng ta, muốn chết đây mà!" "Uống nước tiểu của ông đây đi!" "Chúng mày tránh ra, tao không nhịn được nữa rồi!" Lúc này, một tên đàn ông mập mạp hơn hai trăm cân lao tới. Hắn cởi quần dài, quay người và chĩa cái mông to trắng vào Chu Hạn Văn. "Ự--" "Xì …” Phân! Nhão! Màu vàng! Nâu! Còn có màu đỏ! Đó là máu của tên mập bị mắc bệnh trĩ! Phun một phát vào mặt Chu Hạn Văn. Đổ xuống như thác nước! Chảy vào mũi! Vào mồm! Vào mắt! "A!" "A!!!" Hét lên! Cả bờ biển vang lên tiếng hét của Chu Hạn Văn! Cuồng loạn! Vang dội cả bầu trời! ...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.