“Nhớ.” Lục Kiến Thành trả lời.
Nam Khuê liền cảm thấy vui mừng, cho rằng anh sẽ buông mình ra.
Nhưng không ngờ, anh lại càng ôm cô chặt hơn, anh ngẩng đầu lên, hết sức dịu dàng: “Nhưng, so với con trai, anh vẫn nhớ em hơn, anh nhớ giọng nói của em, nhớ mùi hương của em, nhớ tất cả mọi thứ của em.”
“Khuê Khuê, lửa đều bị em làm cho bùng cháy lên rồi, nếu không bồi thường cho anh là anh sẽ như thế này mà đi ra ngoài luôn đấy, em đối xử với anh có phải quá không có trách nhiệm rồi không?” Lục Kiến Thành tủi thân nhìn Nam Khuê.
Nghe thấy câu nói của anh, Nam Khuê liền lập tức nhún người lên, sau đó khẽ giọng nói bên tai anh: “Buổi tối hai đứa ngủ rồi, em sẽ bồi thường gấp đôi cho anh, được không?”
Sau khi đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán cô, Lục Kiến Thành cũng sửa soạn lại bản thân, sau đó dắt tay Nam Khuê cùng nhau đi ra ngoài.
Lúc mở cửa, tay hai người còn đan vào nhau, vô cùng ân ái.
Cửa vừa mở ra, khi nhìn thấy Lục Kiến Thành và Nam Khuê, cậu bé Tư Mặc liền lập tức mỉm cười rồi hét gọi: “Cha mẹ, con biết là hai người ở bên trong mà!”
Lời vừa dứt, cậu bé liền vội vã lao về phía Lục Kiến Thành.
Nam Khuê đứng bên cạnh: Vô tội sờ sờ mũi.
Thằng nhóc này, vừa mới tìm được cha là người mẹ này liền bị cho ra chuồng gà luôn rồi.
Đau lòng quá đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/318814/chuong-6565.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.