Ông lão gật đầu, nói: “Bọn ta không cho phép bất cứ ai có thể uy hiếp đến chúng ta tồn tại, giết chết thiên tài ngay từ khi còn trong nôi, ngươi không hiểu đạo lý đó sao?”
Diệp Huyên nhìn ông lão, nói: “Nói như vậy là ông nhất quyết phải giết ta sao?”
Ông lão nói: “Đúng vậy, vì bọn ta không muốn có thêm một Tuyết Sơn Vương thứ hai xuất hiện”.
Diệp Huyên thở dài, nói: “Các ngươi thật không nói lý lẽ”.
Ông lão nói: “Ngươi gọi người đến đi”.
Ông ta đang nói thì dừng lại, mỉm cười rồi nói tiếp: “Phải rồi, ngươi tùy ý gọi, gọi bao nhiêu người cũng được, bọn ta là vô địch, ngươi cứ tự nhiên”.
Diệp Huyên: “…”
Bọn ta vô địch, ngươi muốn làm gì cũng được.
Tự tin!
Một niềm tin về sự vô địch tuyệt đối tràn ngập trong giọng nói ông lão.
Bọn họ có quyền để làm vậy, bởi vì vũ trụ Táng Vực trong mắt họ chẳng qua chỉ là một nền văn minh cấp thấp. Đừng nói chi Diệp Huyên, ngay cả Tuyết Sơn Vương đứng đầu vũ trụ này cũng không là cái đinh gì.
Sở dĩ họ muốn tiêu diệt nó cũng không phải vì e ngại đám người Tuyết Sơn Vương, mà chỉ vì muốn giảm bớt phiền toái.
Mọi tầm mắt đều đổ dồn về phía Diệp Huyên.
Hắn là người bí ẩn nhất ở đây. Ai cũng biết hắn có chống lưng, lại không biết chống lưng này mạnh đến đâu.
Liệu có mạnh hơn lão già này không?
Không ai biết, nhưng bọn họ đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/318802/chuong-6553.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.