Ngay lúc ông ta nhíu mày, hai người Tô Thương và Hứa Sơn Cư nháy mắt xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Cậu chủ, chính bọn họ đã đả thương tôi.”
Hứa Sơn Cư tất cung tất kính đứng phía sau Tô Thương, mặt vô biểu tình nhìn về phía Tam hộ pháp và Tứ hộ pháp.
“Ha ha.”
Ánh mắt Tô Thương cũng nhìn sang, trong mắt len lỏi một mạt âm lãnh.
Cuộc đối thoại vừa rồi của bọn họ, Tô Thương nghe thấy rõ ràng.
Tông chủ Thiết Quyền tông, hơn hai trăm tuổi, lại muốn nghênh thú Lưu Sở Điềm hai mươi tuổi?
Ha ha!
Không biết sống chết!
Còn có hai người kia, vậy mà lại cũng có suy nghĩ lệch lạc với Lưu Sở Điềm, nghĩ sau này hưởng dụng, muốn chết!
Lưu Sở Điềm là thanh mai trúc mã với Vương Phú Quý, có quen biết Tô Thương.
Bởi vậy sau khi nghe được hai người ngôn luận, sát ý trong lòng Tô Thương càng thêm mạnh mẽ.
“Ha ha, chúng ta lại gặp mặt rồi, vận khí của ông không tốt lắm nhỉ, muốn chạy trốn xuống núi, lại gặp tôi và Tam hộ pháp.”
Tứ hộ pháp bên cạnh nhìn thấy Hứa Sơn Cư, trên mặt nở nụ cười, nghiền ngẫm cười nói: “Lần trước để ông chạy thoát, lúc này đây, ai cũng cứu không được ông đâu!”
Hứa Sơn Cư nghe vậy, lại nhàn nhạt nói: “Ai nói tôi muốn chạy trốn xuống núi?”
“Ồ?”
“Tự tin mười phần nhỉ?”
Tứ hộ pháp nhìn thoáng qua Tô Thương, rồi sau đó dừng ánh mắt trên người Hứa Sơn Cư, nhịn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/318699/chuong-6450.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.